Không ngờ Bùi Thiên Vũ lại phớt lờ sự tôn nghiêm của tôi, tôi lạnh lùng nhìn về phía anh.
“Đồ vô liêm sỉ!” Tôi nói nhỏ chỉ cho hai người nghe thấy, dứt lời, tôi xoay người lại định trốn khỏi nơi thị phi này.
“Đứng lại, Lăng Hoa Dao, cô không muốn xem cùng mọi người ư?” Tân Hạo Đình không chịu buông tha mà nhìn về phía tôi, rồi cười trên nỗi đau của người khác: “Nếu cô đi rồi thì trò chơi này sẽ không còn thú vị nữa.”
Lý Tân Nhị vội tiến lên một bước, nhanh chóng túm lấy cánh tay của tôi, rồi nở nụ cười dè dặt, như muốn giải vây cho tôi: “Chị Dao, chuyện này đều tại em cả, là do em không biết hai người đang nói gì, nên đã làm phiền hai người...”
Tôi rũ mắt nhìn bàn tay đang kẹp chặt tôi, cô ta kéo tôi rất chặt, rõ ràng cô ta đang sợ tôi rời đi. Cô ta không phải đang giải vây cho tôi, mà đang đổ thêm dầu vào lửa.
Đúng lúc này, Điền Ny bước ra khỏi đám người, liếc nhìn tôi đang bị Lý Tân Nhị kéo lại, rồi lại nhìn vẻ mặt xấu xa của Tân Hạo Đình nói: “Tổng giám đốc Tân đang ầm ĩ gì thế?”
“Cô Quý, thật ngại quá, tôi chỉ muốn cho mọi người xem một tấm ảnh để góp vui mà thôi.” Tân Hạo Đình nở nụ cười mặt dày vô liêm sỉ.
Điền Ny lơ đãng liếc nhìn Lý Tân Nhị, rồi tôi phát hiện ra, đầu lông mày của Lý Tân Nhị khẽ nhướng lên.
“Thôi được rồi, tôi cũng muốn xem thử đó là tấm ảnh gì. Anh mở ra đi.” Cô ta khoanh tay trước ngực nhìn Tân Hạo Đình, rõ ràng đang nối giáo cho giặc.
Bùi Thiên Vũ nheo mắt lại, ánh mắt cực kỳ u ám lạnh lẽo.
Tân Hạo Đình nhanh chóng mở điện thoại ra, tay tôi không khỏi siết thành nắm đấm, còn Lý Tân Nhị thì vẫn nở nụ cười. Truyện Sủng
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tân Hạo Đình, đợi anh ta mở bức ảnh ra. Tôi cũng nhìn chằm chằm anh ta, tim đã không khỏi đập loạn nhịp.
Nhưng vẻ mặt của anh ta ngày càng khó coi, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch, trở nên cực kỳ sốt sắng, chứ không còn vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nữa.
Tôi không khỏi nhìn về phía Bùi Thiên Vũ. Anh vẫn bình tĩnh đứng ở đó, ung dung thong thả nhìn Tân Hạo Đình đang cực kỳ hoảng loạn, dáng vẻ như đã dự liệu từ trước.
Đào Bích Hồng đứng trong đám người không thể chịu đựng được nữa, tức đến mức giật lấy ly rượu trong tay người bên cạnh, rồi hất vào Tân Hạo Đình. Rượu vang bắn tung tóe, đồng thời cũng bắn trúng người Lý Tân Nhị đang đứng gần Tân Hạo Đình nhất. Cô ta hét toáng lên, lúc này mới vội vàng buông cánh tay của tôi ra.
“Tân Hạo Đình, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào cặn bã hơn anh.” Đào Bích Hồng mắng Tân Hạo Đình một câu, rồi sải bước đi tới bên cạnh tôi: “Chúng ta đi thôi!”
Tôi lại lạnh lùng liếc nhìn Tân Hạo Đình đang cực kỳ chật vật kia, đúng lúc Trương Kính Tùng cũng vội vã xuyên qua đám người đi tới đây.
“Sao thế?” Anh ta ân cần nhìn tôi, rồi sốt sắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tôi lạnh nhạt đáp: “Em về trước, anh cứ ở lại đây đi.”
Trương Kính Tùng nhìn chằm chằm gương mặt tôi, tôi tới gần nói nhỏ vào tai anh ta một câu, bảo anh ta ở lại đây, thế là anh ta hiểu ý của tôi nên gật đầu.
Tôi căn dặn Đào Bích Hồng một câu, bảo cô ấy tiếp tục ở lại đây, thật ra ở một số phương diện cô ấy càng thăm dò thuận tiện hơn.
Rồi tôi quyết định đi ra bên ngoài, nhưng lại bị Quý Thanh Viễn ngăn cản: “Chủ tịch Lăng, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Trong nhà tôi còn con nhỏ, nên tôi xin phép về trước. Chúc mừng chủ tịch Quý, lại có cơ hội triển khai kế hoạch lớn.” Tôi mỉm cười, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì nói: “Hôm nay tôi vốn tới đây để chúc mừng chủ tịch Quý.”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, bên trong ẩn chứa cảm xúc u ám không rõ ràng.
“Vậy để tôi phái người đưa cô về.” Anh ta lên tiếng.
“Không cần đâu, tôi có lái xe đến đây. Anh cứ làm việc của mình đi, xin lỗi tôi không thể tiếp được.”
Rồi tôi sải bước đi ra bên ngoài. Trong đầu tôi vẫn đang nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, xem ra Tân Hạo Đình đã thật sự chụp được gì đó, nhưng...
Trong đầu tôi chợt nhớ lại, người đàn ông đã va phải Tân Hạo Đình kia.