Tôi nhấc mí mắt nhìn cô ta một cái, cô ta vẫn giả vờ như không thấy gì, ôm lấy một cánh tay của Tân Hạo Đình chơi xấu.
Nhưng Tần Hạo Đình lại nhìn tôi cười bất đắc dĩ, trong ánh mắt toàn ý trưng cầu ý kiến của tôi.
Thấy tôi không nói gì, Tân Hạo Đình ngượng ngùng nói: “Em đợi một chút, anh giúp chị dâu em dọn bát đũa rồi tiễn em sau.”
Thật ra tôi cực kỳ chán ghét dáng vẻ như bây giờ của Tân Hiểu Lan, không muốn nhìn thấy cô ta thêm một phút giây nào nữa nên bèn xua tay với Tân Hạo Đình: “Anh mau đi tiễn con bé đi, em tự dọn được không cần anh giúp đâu.”
“Bố ơi! Bố đi đâu thế! Con cũng muốn đi!” Điềm Điềm dính người thấy vậy liền đứng dậy khỏi ghế, dang hai cánh tay nhỏ ra muốn được bế.
Tần Hạo Đình liền vươn đôi tay săn chắc ra ôm lấy cô bé, thơm chụt một cái lên má cô bé, sợ cô bé bị ngã: “Bố đi một lát rồi về ngay! Ngoan, con ở lại chơi với mẹ một lát nha.”
“Nhóc thối, cháu đi làm gì?” Tân Hiểu Lan cũng nói, cô ta là cô nhưng chẳng có chút xíu nhẫn nại nào với Điềm Điềm cả.
Tôi đưa tay ra đón bế Điềm Điềm: “Cục cưng, bố đi tiễn cô một đoạn rồi về ngay thôi, mẹ chơi với con nhé, được không?”
Đôi mắt to tròn long lanh của Điềm Điềm nhìn tôi giây lát rồi gật đầu, ôm cổ tôi, nhìn về phía Tân Hạo Đình nhắc bố: “Được ạ! Thế bố phải đi nhanh lên nhé.”
Tân Hạo Đình rướn lên thơm cô bé một cái rồi vui vẻ đáp: “Được!”
Sau đó anh cầm chìa khóa xe đưa Tân Hiểu Lan về. Tân Hiểu Lan kéo tay anh, quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái không rõ có ý gì rồi cười đắc ý. Tôi cũng chẳng buồn để ý đến cô ta.
Tân Hạo Đình về cũng hơi muộn, tôi cũng không hỏi. Anh là đứa con hiếu thảo, tôi đoán chắc là anh đã ở lại trò chuyện với bố mẹ một lát rồi mới về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Hạo Đình thức dậy rất sớm. Anh nói công ty có việc bận, chín giờ có một cuộc họp quan trọng nên tiện đường đưa con đến thẳng nhà trẻ luôn, không cần tôi phải mất công đưa đi nữa.
Không thể không nói, Tân Hạo Đình luôn là một người biết quan tâm chăm sóc như thế, mọi chuyện đều suy nghĩ chu toàn khiến tôi không có gì để bắt bẻ. Giống như Y Mộc nói, anh yêu chiều tôi đến cực hạn, trong mắt mọi người anh chắc chắn là ông chồng quốc dân.
Tôi nhìn quần áo anh thay ra, thu gọn lại, có một số cái cần giặt sạch nên tôi moi đồ trong các túi ra, định mang xuống tiệm giặt là dưới lầu giặt.
Nhưng tôi không ngờ mình lại moi ra được một thứ khiến tôi nhìn mà giật mình. Nhìn thứ đồ trong tay, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, tất cả lo lắng nghi ngờ trong lòng đều là có căn cứ.
Gói bao cao su vỏ ngoài xinh đẹp này, kể từ sau khi tôi sinh Điềm Điềm đã đặt vòng nên hai người chúng tôi vốn không cần dùng đến thứ này.
Tôi điên cuồng vứt thứ đồ buồn nôn trên tay xuống, có cảm giác như ngàn đao cắt vào lòng.
Anh ta thật sự ngoại tình!
Anh ta phụ lòng tin tưởng của tôi dành cho anh ta, bao nhiêu năm nay tôi và anh ta ngậm đắng nuốt cay cố gắng làm việc, vậy mà mới sống được mấy ngày yên ổn, anh ta lại phản bội tôi!
Tôi bất lực quỳ sụp xuống đất, ôm lấy đầu mình. Trong đầu toàn là hình ảnh anh ta với người phụ nữ kia điên cuồng quấn lấy nhau, trong lòng đau đớn đến tột cùng.
Tất cả thanh xuân của tôi, tất cả tình yêu của tôi, tất cả… Tôi không hề giữ lại gì cho mình mà đều dành hết cho anh ta và cái nhà này, nhưng anh ta lại có thể đối xử với tôi như vậy.
Sau cơn đau đớn, trong lòng tôi nhắc đi nhắc lại tên của mình, Lăng Hoa Dao, phải tỉnh táo, không được mơ mơ màng màng để vụt mất tất cả những gì mình đã dốc sức vun vén, mày phải cho bản thân mình một đáp án rõ ràng.
Tôi nhặt lại những đồ vật kia, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nắm chặt nắm đấm nói với chính mình: Tôi tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường cho người khác tất cả công sức của mình.
Tôi hít sâu một hơi, chỉnh trang lại cho bản thân rồi đón xe đến thẳng công ty nhà mình.