Mục lục
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi anh đưa con gái về, tôi đã nấu gần xong các món ăn.



Con gái hớn hở chạy vào, giọng nói như sữa của con bé hét lên: “Mẹ ơi, con về rồi, là bố đón con.”



Giọng nói ngọt ngào như sữa khiến khóe mắt của tôi ngân ngấn lệ, tôi cắn răng cố kìm nén lại, nói: “Mẹ mua cho con quả mít mà con rất thích ăn này.”



“Ôi! Mẹ là tốt nhất, con muốn ăn! Con muốn ăn!” Con bé chạy ra ngoài và chạy đến với Tân Hạo Đình: “Bố, con muốn ăn mít!”



“Được, ăn một miếng nhỏ trước, còn ăn cơm nữa.” Tân Hạo Đình rửa tay bóc một miếng nhỏ cho con bé, đưa cho con mèo tham ăn không thể chờ đợi được nữa.



Sau đó anh chen vào căn phòng bếp nhỏ, ôm tôi từ phía sau: “Sao làm nhiều món ngon thế?”



Tôi lại cảm thấy chua xót trong lòng, gia đình hòa thuận vui vẻ này đã lâm nguy rồi.



“Anh đã đi công tác mấy ngày, vất vả rồi mà.” Tôi cười, giả bộ thản nhiên hỏi: “Hôm nay bận à?”



Anh ừ một tiếng trên vai tôi, tim tôi chùng xuống, tôi dùng cùi chỏ huých vào anh nói: “Chuẩn bị xếp chén đũa ăn cơm.”



Lúc này tôi thực sự cảm thấy hơi buồn nôn về sự thân mật của anh. Tôi không biết liệu anh có đang nghĩ đến một người phụ nữ khác khi đang ôm tôi hay không.



Sau khi các món ăn đã chuẩn bị xong, tôi nhìn anh nở nụ cười miễn cưỡng: “Uống rượu nhé? Đã lâu không uống, thật sự rất muốn uống một ly.”



Tân Hạo Đình nhìn tôi, trong mắt đầy nghi hoặc: “Sao lại muốn uống rượu?”



“Nếu không có chuyện gì, anh có ra ngoài không?” Tôi hỏi rồi xoay người đi lấy rượu: “Nấu nhiều món như vậy, hơi có chút cảm xúc.” . Tìm truyện hay tại || TRUMt гuyen. v N ||



Khi nói câu này, trái tim tôi đang rỉ máu.



Tân Hạo Đình không thể uống rượu, vì không muốn anh nghi ngờ nên tôi rót cho anh một ngụm nhỏ, còn tôi tự rót cho mình nửa ly rồi bắt đầu thẩm rượu.



Phải nói rằng rượu thực sự là một thứ rất ngon, uống vào thì sẽ hưng phấn, nói nhiều. Tôi cũng giả vờ mở cờ trong bụng, bùi ngùi nhớ lại hồi ức năm đó với anh, từ khi còn học đại học đến khi lập nghiệp, rồi đến cuộc sống gia đình tạm ổn như bây giờ, cực kỳ xúc động, cái đó gọi là hạnh phúc.



Tân Hạo Đình thấy tôi tràn đầy hăng hái, lại tự rót thêm cho chính mình, lại còn liên tục nhắc nhở tôi đừng uống quá nhiều, cuối cùng người uống nhiều lại là anh.



Khi tôi dìu anh lên giường thì anh đã say như chết, tôi vội vàng tắm rửa sạch sẽ cho con gái, dỗ con ngủ xong và bắt đầu hành động.



Trái tim đập loạn xạ như kẻ trộm.



Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy tôi lục lọi đồ của anh, bây giờ tôi mới biết mình đã ngu ngốc đến mức nào khi tin tưởng anh như thế.



Tôi lục tung túi áo, ví của anh, không có thứ gì có giá trị.



Quay lại thì tìm thấy điện thoại di động của anh nhưng đã bị khóa màn hình bằng vân tay. Tôi lặng lẽ bước đến bên anh, vừa nắm lấy tay anh thì anh đã lật người lại nắm lấy tay tôi, nhìn chằm chằm khiến tôi sợ hãi run rẩy.



“Nước!... Uống nước!” Anh lè nhè nói với tôi.



Tôi nhanh chóng chạy ra rót một cốc nước, bón cho anh rồi anh lại lăn ra ngủ.



Sau khi mở khóa màn hình, tôi vội lướt vào điện thoại, không có gì đáng ngờ về những cái tên trên nhật ký cuộc gọi, trong đó có nhiều người tôi quen và có rất ít phụ nữ, vì vậy tôi đã loại trừ họ.



Tôi lại lướt vào Wechat, gần đây chỉ có vài liên hệ, có vẻ như Tân Hạo Đình không sử dụng nó thường xuyên cho lắm. Tôi bấm vào ảnh đại diện lúc đầu và thấy tin nhắn trả lời ngày hôm đó: “Cô ta có phát hiện ra không?”



Mấy chữ vô vị đó cứ treo ở kia, không có bất kỳ thông tin nào khác, xem ra không có dấu vết bị xóa.



Tôi nhấp vào ảnh đại diện đó để xem vòng kết nối bạn bè của cô ta, nhưng vòng kết nối bạn bè lại bị đóng nên hoàn toàn không tìm được manh mối nào cả, xem ra rất cẩn thận. Anh nói đó là của Hiểu Lan, tôi phải tìm cách xác minh.



Trong mục ảnh yêu thích, có một vài bức ảnh của tôi và Điềm Điềm, hai bức ảnh của Hiểu Lan, sau đó tôi không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào nữa. Thậm chí tôi đã dùng trình quản lý điện thoại để quét toàn bộ điện thoại nhưng cũng chẳng có gì cả, sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn khiến người ta thật sự không thể tin được.



Cả đêm tôi trằn trọc, sao lại không hề có dấu vết gì chứ?



Rõ ràng đó không phải là người bên trong công ty hay nhân viên trong tòa nhà, nếu không lễ tân sẽ không thể nói đó là bà Tân.



Vậy bà Tân này là ai? Chẳng lẽ còn có cách liên hệ nào khác ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK