Trong lòng tôi càng phiền muộn hơn, đều tại Bùi Thiên Vũ cả.
Đúng lúc này, Lý Tân Nhị cũng đi về phía của tôi, trên mặt còn nở nụ cười thân thiết: “Lăng Hoa Dao! Cuối cùng cũng có thể nói chuyện với chị rồi. Sao chị lại ở đây?”
Ánh mắt của cô ấy nhìn về phía Tân Hạo Đình, rồi lại nhìn ly rượu mà Tân Hạo Đình đang đưa cho tôi, sau đó xấu hổ nói: “Có phải tôi đã làm phiền hai người rồi không?”
Tân Hạo Đình tiến lên một bước, đúng lúc có hai người đàn ông xoay người lại, nên đụng trúng anh ta. Người đàn ông kia vội xin lỗi, Tân Hạo Đình cũng không để bụng, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Anh ta cười trên nỗi đau của người khác nói: “Không có gì, chúng tôi chỉ đang nói một chuyện, à, thật ra chuyện này cũng có liên quan đến cô Lý đó.”
Người đàn ông mới đụng trúng Tân Hạo Đình lại đi qua trước mặt Tân Hạo Đình, rồi trở tay đập trúng anh ta: “Thật ngại quá!”
Tân Hạo Đình bị quấy nhiễu nên hơi khó chịu lườm anh ta, rồi lại nhìn Lý Tân Nhị.
“Tôi ư?” Lý Tân Nhị ngạc nhiên nhìn tôi, hơi khó hiểu hỏi: “Là chuyện gì mà có liên quan đến tôi vậy?”
“Tân Hạo Đình, rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng hơi mất tự tin, tên này đúng là xui xẻo mà.
“Chuyện này thì cô phải hỏi Hoa Dao, đúng không bà xã?” Bộ dạng của Tân Hạo Đình cực kỳ xấu xa, trong lòng tôi càng không dám chắc hơn.
“Đồ vô liêm sỉ!” Tôi khẽ quát: “Anh có chuyện gì muốn nói thì cứ việc nói ra đi, đừng có mà ăn nói quái gở nữa, tôi chẳng có gì muốn nói với anh đâu.”
“Cô Lý, cô là bạn gái của anh Bùi đúng không? Vậy tôi muốn biết anh Bùi là gì của cô thế?” Tân Hạo Đình nhìn Lý Tân Nhị hỏi.
Tôi siết chặt túi xách trong tay, trong lòng rối như tơ vò.
Lý Tân Nhị nở nụ cười xán lạn nhìn tôi, rồi lại nhìn Tân Hạo Đình rất phối hợp hỏi ngược lại: “Anh Tân, ý anh là sao?”
Anh ta lườm tôi, rồi nở nụ cười tà mị đáp: “Thật ra Hoa Dao nhà tôi rất muốn biết mối quan hệ giữa cô và anh Bùi.”
“Tôi e là anh Tân muốn biết thì đúng hơn.” Tôi cả kinh, rồi nhìn thấy Bùi Thiên Vũ đã đứng ngay bên cạnh tôi.
Tân Hạo Đình không ngờ Bùi Thiên Vũ lại xuất hiện, nên sắc mặt nhất thời trắng bệch, nụ cười cũng trở nên hơi gượng gạo.
Rất nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này, Lý Tân Nhị thừa cơ tựa vào người Bùi Thiên Vũ, rồi khoác tay anh nói: “Là em đã làm phiền cuộc nói chuyện giữa anh Tân và Chủ tịch Lăng, nên cảm thấy rất ngại.”
Câu nói của cô ta khiến mọi người xung quanh đều liếc nhìn nhau, bởi vì ai cũng biết mối quan hệ giữa tôi và Tân Hạo Đình. Lý Tân Nhị nói như vậy đã tăng thêm muôn vàn sắc thái cho ‘hai người chúng tôi’, tôi không biết là cô ta có cố ý hay không.
Bùi Thiên Vũ hờ hững liếc nhìn Lý Tân Nhị trên cánh tay mình, rồi nhìn Tân Hạo Đình nói: “Anh Tân còn muốn biết gì nữa? Anh đang muốn hỏi lúc nãy tôi đã nói gì khi đứng bên cạnh Chủ tịch Lăng à?”
Đầu óc tôi nổ tung, anh định làm gì thế? Anh còn chê chuyện chưa đủ loạn hay sao?
“Cho dù tôi muốn biết cũng không có gì quá đáng đúng không? Bởi vì cô ấy là vợ của tôi.” Tân Hạo Đình nhất thời bị khí thế của Bùi Thiên Vũ lấn át đến mức nói năng lộn xộn, nên rất muốn giành lại quyền chủ động.
“Là vợ cũ.” Bùi Thiên Vũ sửa lại.
Mặt tôi như bị tát một phát, ở nơi đông người thế này, lại lấy thân phận của tôi ra để nói chuyện, hơn nữa chính miệng Bùi Thiên Vũ còn nói ra hai chữ này. Tôi thật sự cảm thấy rất đau xót, trong lòng nhất thời dâng lên nỗi tuyệt vọng vô tận.
Mặt tôi nhất thời trở nên lạnh lẽo, tim cũng bị bóp đến phát đau: “Tân Hạo Đình, anh tự giải quyết ổn thỏa đi, cho dù anh muốn ầm ĩ cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ.”
“Hai người đều không nhìn hoàn cảnh thì tôi cần gì phải nhìn cơ chứ? Tại sao lúc làm lại không biết xấu hổ, còn bây giờ lại trở nên sợ hãi thế?” Tân Hạo Đình kiềm nén đến mức mặt mày đỏ chót, xem ra anh ta định đẩy mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nên nói chuyện rất lưu loát.
“Anh Tân, rốt cuộc anh muốn nói gì? Hình như trông anh rất tức giận.” Lý Tân Nhị cười nói, chắc chắn cô ta đang thêm dầu vào lửa.
Tân Hạo Đình đưa ly rượu mà mình luôn cầm trong tay cho người bên cạnh, rồi tiện tay lấy điện thoại ra khỏi túi, sau đó giơ lên, khiêu khích tôi: “Lăng Hoa Dao, cô có tin là tôi sẽ cho mọi người nhìn thấy thứ ở trong này không?”
“Tôi rất hứng thú đó.” Bùi Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Tôi bỗng nhìn về phía Bùi Thiên Vũ, không biết anh muốn làm gì? Lúc này, nỗi nhục nhã chưa bao giờ có nhấn chìm tôi, nỗi tủi thân và chua xót cùng dâng trào ở trong lòng, tôi nghiến răng, kiềm nén cảm xúc của mình. Nhưng ánh mắt lại ngày càng mờ ảo, tôi không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.