Cậu ta vừa bước vào phòng đã lập tức hét lên: "Người đâu hết rồi? Các người đi đâu..."
Tiếng mắng còn chưa thốt ra hết đã bị đóng đinh tại chỗ, cậu ta nghẹn họng trố mắt nhìn chằm chằm tôi đang bình tĩnh ngồi trên sô pha.
Tôi cười với cậu ta: "Giám đốc giám sát Từ!"
Thật lâu sau, cậu ta mới ngậm miệng mình lại được, lắp bắp kêu một tiếng: "Chị...chị dâu!"
"Sao vậy? Cậu ngạc nhiên quá à?" Tôi vẫn là cười nhìn cậu ta: "Mau tới đây ngồi đi! Cậu đừng nóng, là tôi bảo công nhân về trước đấy."
“A…Ừm… tôi, để tôi gọi điện thoại trước, để…để quản đốc tính giờ làm việc!” Từ Quốc Thiên nói xong thì vội vàng bước nhanh ra ngoài.
“Từ Quốc Thiên!.. Lúc này không cần vội gọi điện cho quản đốc đâu, nhỉ?” Tôi dùng giọng điệu không nhanh không chậm hỏi cậu ta. Song giọng nói lạnh lùng của tôi vang lên trong phòng khách trống rỗng lại khá có lực chấn động lòng người.
Bước chân của Từ Quốc Thiên bỗng chốc dừng lại, cậu ta hoảng sợ quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng co giật liên tục, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
"Nếu tôi đã có thể ngồi ở chỗ này, vậy tôi nghĩ, cậu vẫn nên nghe lời tôi mà tới đây ngồi đi! Tôi cố ý đến đây một chuyến để gặp cậu là vì có vài lời muốn nói riêng với cậu. Vậy nên tôi mới đuổi những người kia đi trước." Tôi bình tĩnh nhìn cái trán đổ đầy mồ hôi của Từ Quốc Thiên: "Sao nào, bây giờ lời của chị Dao đã không còn dùng được trước mặt Tiểu Từ nữa rồi hả?"
Lời này của tôi ẩn chứa mấy phần mỉa mai. Nhớ ngày đó, vừa nhìn thấy tôi từ xa Từ Quốc Thiên đã hấp tấp chạy tới, vây trước vây sau gọi: "Chị Dao!"
Từ Quốc Thiên lau mặt, sắc mặt xám xịt như chết. Cậu ta vừa đi vừa nở nụ cười khô khốc, nhìn ra được mỗi một bước đều rất nặng nề.
"Chị... Chị Dao! Sao có thể như vậy được! Lúc nào chị cũng là chị Dao của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này. Nếu lúc trước không có chị Dao thì sao có Từ Quốc Thiên bây giờ!" Cậu ta cười ngượng ngùng, thận trọng bước tới ghế sô pha.
Tôi nâng cầm, ra hiệu cho cậu ta: "Ngồi đi!"
"Tôi... tôi vẫn nên đứng thì hơn. Chị Dao, tôi... tôi không ngờ chị sẽ đến đây! Haha!" Từ Quốc Thiên che giấu sự chột dạ của mình.
“Vậy sao?” Tôi hùng hổ dọa người nhìn cậu ta: “Có phải cậu cảm thấy tôi không nên xuất hiện ở chỗ này?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn quanh một vòng giả vờ như đang thưởng thức: "Căn nhà này rất đẹp, rất tốt! Cũng hợp ý thích của tôi!"
Đôi mắt của Từ Quốc Thiên lại càng căng thẳng, cậu ta siết chặt nắm tay: "Đúng, đúng… Chị thích là được rồi! Chị thích là được rồi!"
“Đáng tiếc, căn nhà này không phải chuẩn bị cho tôi, đúng không?” Tôi đột nhiên thu lại ánh mắt và nhìn thẳng vào cậu ta lần nữa: “Vậy thì cậu phải nói cho chị Dao biết tổng giám đốc Tân của các cậu định chuẩn bị căn nhà này… cho ai?”
Từ Quốc Thiên khô khan nuốt nước bọt: "Chuyện này… chị Dao đang nói gì vậy? Tổng giám đốc Tân còn có thể chuẩn bị cho ai nữa chứ? Chẳng phải là chuẩn bị cho chị Dao sao!"
“Thật không?” Tôi không thèm để ý đáp lại một câu, tay vẫn mân mê chiếc điện thoại di động: “Tổng giám đốc Tân nhà cậu là vậy đấy, lúc nào cũng muốn làm tôi ngạc nhiên vui mừng!”
Tôi mỉm cười khúc khích, nói khoác mà không biết ngượng thốt ra những lời trên. Lúc vừa nói xong, chính mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Tất nhiên… các cậu cũng phối hợp rất tốt!” Lời của tôi rất chói tai.
Cơ mặt của Từ Quốc Thiên run lên, cậu ta cười lúng túng hai tiếng: "Nên vậy mà! À... không... không, ý tôi không phải vậy..."
"Từ Quốc Thiên, cậu đã ở Đỉnh Hâm mấy năm rồi nhỉ? Ngày xưa không bằng nay, tôi vẫn luôn nhớ lúc chúng ta chạy khắp phố, buổi trưa ăn bánh bao bên lề đường, ăn cải bẹ... Ngẫm lại thật sự khác xa so với bây giờ!” Tôi khẽ nói: “Cậu khoan hãy nói, chị Dao nghĩ lại cũng cảm thấy rất xấu hổ. Xem ra Tổng giám đốc Tân của cậu biết cách làm người hơn tôi, cũng đối xử tốt với cậu hơn đúng không? Ngoài sáng trong tối đã thu vào không ít, anh ta mới được lòng người!”
"Chị Dao… Chị đừng nói như vậy, tôi..." Mặt Từ Quốc Thiên đổ đầy mồ hôi.
"À, đúng rồi, đã lâu tôi chưa gặp vợ của cậu. Dạo này cô ấy có khỏe không? Hôm nào đó tôi phải đi gặp cô ấy mới được." Tôi đột nhiên nói sáng chuyện khác, giọng điệu có vẻ đặc biệt thoải mái: "Người ta nói phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm, nay Điềm Điềm đã bốn tuổi rồi mà tôi vẫn còn ngốc đến vậy. Đã lạnh nhạt với rất nhiều người xung quanh! Là lỗi của tôi!"
"Chị Dao, cô ấy vẫn rất tốt. Có thai, cô ấy có thai rồi!" Từ Quốc Thiên lau mồ hôi trên mặt, toét miệng cười: "Cảm ơn chị Dao đã nhớ đến!"
"A? Mang thai à? Tốt quá, Tiểu Từ cũng sắp làm bố rồi?" Tôi giả vờ kinh ngạc và vui mừng: "Mấy tháng rồi?"
"Đã sáu tháng rồi! Haha." Từ Quốc Thiên cười khan.
“Ồ, thật tốt!” Tôi gật đầu: “Vậy thì…cậu phải biết quý trọng đấy!”
Giọng điệu của tôi rất tùy tiện nhưng lời nói lại ẩn chứa dụng ý sâu xa, trong mắt đong đầy ý cười nhìn Từ Quốc Thiên.
Từ Quốc Thiên nhìn thấy ánh mắt của tôi thì giật mình kinh ngạc không thôi: "Chị Dao..."
Tôi thu lại ánh mắt và hỏi thẳng Từ Quốc Thiên: "Người phụ nữ của Tân Hạo Đình là ai?"
Câu hỏi đột ngột khiến Từ Quốc Thiên sững sờ, cậu ta đột ngột đứng bật dậy từ trên ghế sô pha: "... Chị Dao, tôi không biết!"
“Cậu-không-biết-thật sao?” Tôi hỏi cậu ta từng chữ một, ánh mắt càng ngày càng sắc bén và mang theo ánh sáng lạnh thấu xương đâm thẳng về phía cậu ta.
"Tôi..."
“Người phụ nữ đó là ai?” Tôi hỏi Từ Quốc Thiên lần nữa.