Tôi nhanh chóng đưa mắt lên nhìn Tân Hạo Đình đang đứng trước mặt tôi: "Tôi gây sự ư? Chờ Tân Hiểu Lan đến rồi xem ai mới là người gây sự."
Thấy thái độ rất cứng rắn của tôi, Tân Hạo Đình đưa mắt nhìn Y Mộc: "Y Mộc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Y Mộc đứng khoanh tay ở phía sau tôi, vẻ mặt khinh thường nhìn Tân Hạo Đình:"Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Lát nữa đợi em gái tốt của anh đến rồi hỏi cô ta đi!"
Không khí trong văn phòng bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng, mọi người đều nhận ra tôi cũng không có ý gì tốt.
Lúc này Tân Hiểu Lan uốn éo rồi đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt cô ta còn đang hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng khi nhìn thấy đám đông trong văn phòng thì cô ta cũng sửng sốt, nhìn tôi lạnh lùng hỏi: "Lăng Hoa Dao, chị muốn làm gì?"
Đối thủ gặp nhau đương nhiên là không vừa mắt, nhìn tôi giống như là không có việc gì khi nhìn thấy Tân Hiểu Lan nhưng thực ra bây giờ đang hận không thể xé xác cô ta ra làm đôi, tôi nghiêm mặt nhìn về phía cô ta rồi lạnh lùng nói: "Làm gì sao? Cô làm ra một hành động vĩ đại như vậy, sao tôi có thể không vui mừng thay cho cô chứ? Sao vậy? Sợ ư?"
"Hừ... tôi thì sợ cái gì! Người được ôm cũng không phải là tôi!" Cô ta trở mình khinh thường, không biết xấu hổ mà nói trước: "Anh, hai giờ trước, người phụ nữ này đã cắm sừng anh! Trước mắt bao nhiêu người mà lại để một người đàn ông ôm đi, cũng đã qua hai tiếng rồi ai biết bọn họ đã làm cái gì với nhau? Em cũng không ám chỉ cái gì đâu nha!"
Giọng điệu của Tân Hiểu Lan rất kỳ quái, nhưng khi cô ta vừa nói xong, Y Mộc đột nhiên dùng tốc độ nhanh nhất lao đến trước mặt Tân Hiểu Lan còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, "bốp" một tiếng giòn vang, cô ấy tàn nhẫn tát vào mặt Tân Hiểu Lan một cách dữ dội.
Tân Hiểu Lan thét lên một tiếng, lảo đảo che mặt rồi hờn dỗi kêu lên: "A!...!"
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, sau đó hoảng sợ nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Y Mộc.
Hai trưởng bối nhà họ Tân giận dữ lên tiếng: "Làm cái gì vậy? Tại sao đang yên đang lành lại ra tay đánh người chứ?"
Tân Hạo Đình gào lên: "Y Mộc, cô bị điên rồi sao, dám ra tay đánh người trước mặt tôi!"
Y Mộc hung tợn nhìn chằm chằm Tân Hạo Đình: "Tân Hạo Đình, tôi điên rồi đấy thì sao? Nếu anh định trả thù thay cô ta thì mẹ nó, đến đây!"
"..." Tân Hiểu Lan che mặt, làm nũng với Tân Hạo Đình rồi trừng mắt nhìn Y Mộc một cách giận dữ: "Chị là cái thá gì mà dám đánh tôi?"
"Có là cái thá gì thì cũng đánh, tôi cứ đánh cô đấy! Làm chuyện xấu còn dám mở mồm ra cáo trạng trước, tôi đánh cô như thế là còn nhẹ đấy, có giỏi thì cô khiêu khích tôi nữa thử xem! Cô còn dám vu oan cho Lăng Hoa Dao, tôi sẽ xé miệng cô ra. Sao vậy? Không dám thừa nhận những việc mình đã làm sao?"
Lời nói của Y Mộc như đánh vào tuyến phòng bị của Tân Hạo Đình, anh ta nhìn tôi sau đó xem xét kỹ càng từ trên xuống dưới, giọng điệu vẫn có chút không vui: "Nói! Cô ấy đã làm cái gì?"
Ý của anh ta là tôi đang gây sự một cách vô lý, anh ta không tin Tân Hiểu Lan sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.
“Anh hỏi cô ta đi!” Tôi lớn tiếng quát, cả người vô cùng tức giận.
Tân Hạo Đình đột nhiên cảm thấy sự việc này nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của anh ta, nghiêm nghị quát lên một tiếng: "Giải tán, đây là việc của gia đình tôi!"
Những người đó liếc mắt nhìn nhau, không dám ở lại nên nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng Tân Hạo Đình, nhưng vẫn cố quay đầu nhìn mấy người đang rất căng thẳng với nhau ở trong văn phòng, bọn họ cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản.
Tôi thấy Từ Quốc Thiên cũng ở trong đám đông, đang vâng lời mà bước ra ngoài thì nói: "Từ Quốc Thiên, cậu ở lại đi! Dù sao cũng phải có người ngòai chứng kiến xem tôi có phải đang cố tình gây sự không chứ, tôi không muốn bị oan đâu!"
Tôi cứng rắn nói một câu, sau đó cố gắng ám chỉ với Từ Quốc Thiên: "Không phải cậu là phụ tá đắc lực của nhà họ Tân sao? Để cậu nghe là vô cùng hợp lý!"