"Sao thế? Sợ em phát hiện à?" Tôi nghi ngờ hỏi anh, trong lòng luôn cảm thấy bồn chồn không yên.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Bị phát hiện chưa?
Với lượng tin tức khổng lồ, rõ ràng cô ta đang sợ bị vạch trần chuyện gì đó, hơn nữa còn lộ ra vẻ mập mờ khó mà nói rõ.
Tôi cẩn thận quan sát Tân Hạo Đình, giác quan thứ sáu của người phụ nữ dâng trào khiến tôi có một dự cảm chẳng lành.
Tân Hạo Đình bật cười thành tiếng, thuận tay đặt điện thoại lên đầu tủ lần nữa rồi kéo tôi lên lầu, sau đó ôm tôi trong lòng mà hôn lên môi tôi: "Em nghĩ nhiều rồi, không phải nói em, mà là mẹ anh. Em ấy lấy anh làm lá chắn để lừa tiền của mẹ."1
Hiểu Lan tên đầy đủ là Tân Hiểu Lan, là em gái của anh, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, luôn được nuông chiều nên có hơi kiêu ngạo. Cô ta giống mấy cô gái con nhà giàu khác, chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, không có nghề nghiệp ổn định cũng không chịu học hành nghiêm túc gì, đi du lịch, ăn chơi đàn đúm mới là nghề của cô ta.
Tôi tức giận nói: “Lừa tiền của mẹ anh, tiền nào là tiền của mẹ anh?"
Anh mỉm cười khom lưng ôm cả cơ thể trần như nhộng của tôi vừa đi vào nhà tắm vừa nói: "Đúng đúng đúng, đều là tiền của vợ anh. Ai bảo anh tìm được một người vợ tốt lại thấu tình đạt lý như vậy chứ."
Những lời anh nói khiến tôi rất thoải mái, bao nhiêu năm qua tôi chưa từng keo kiệt với gia đình anh, dù sao tôi luôn cảm thấy muốn gia đình hoà thuận hạnh phúc thì phải quan tâm nhau bằng cả tấm lòng.
Sau khi tắm uyên ương xong, lửa giận trong lòng tôi cũng hết sạch, những nghi ngờ và lời oán hận trong lòng đều biến mất từ lâu.
Buổi tối nằm trong lồng ngực của anh, tôi lại nhắc đến chuyện khu nhà gần trường học, nơi đó suýt nữa đã trở thành tâm bệnh của tôi.
Từ lúc kết hôn đến nay, chúng tôi vẫn luôn sống trong căn hộ nhỏ chỉ có bốn mươi lăm mét vuông này, thậm chí tôi còn không để tâm tới chút chuyện nhỏ này, nhưng chúng tôi không thể để con mình thua thiệt ngay từ khi bắt đầu được, đứa nhỏ cũng sắp đến trường rồi, nhưng hiện tại khu chúng tôi ở căn bản không có trường nào tốt cả.
Nói thật thì mấy năm nay chúng tôi đã để dành đủ tiền để mua nhà rồi, nhưng lúc nào Tân Hạo Đình cũng kêu đừng vội, bảo Giang Thành phát triển rất nhanh nên muốn tìm chỗ tốt hơn, tìm một chỗ thích hợp thì vào ở luôn đỡ phải chuyển đi chuyển lại.
Tối nay tôi lại nhắc, thế mà lần này anh không hề bác bỏ, còn vỗ vỗ vai rồi hôn lên trán tôi một cái mới nói: "Được rồi, anh sẽ chú ý một chút, có nơi nào thích hợp sẽ dẫn em đến xem, để em quyết định."
Tôi cũng khá hài lòng với câu trả lời này, sau đó còn nằm mơ mình được ngủ trong một ngôi nhà to đẹp nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Vừa đưa con gái đến nhà trẻ, tôi đã nhận được điện thoại của cô bạn thân Y Mộc, hẹn gặp nhau ở chỗ cũ.
Đương nhiên là tôi đồng ý rồi nhanh chóng bắt xe đến địa điểm mà chúng tôi đã hẹn.
Ngoài gia đình thì Y Mộc chính là người thân duy nhất của tôi ở Giang Thành, là người mà tôi có thể tâm sự mọi chuyện, nhưng hiếm khi cô ta gọi cho tôi vào sáng sớm thế này, bởi vì người ta là người đại diện cho một công ty điện ảnh và truyền thông nên rất bận rộn.
Vừa bước vào cửa hàng đồ ngọt mà cả hai thích nhất, tôi đã thấy cô ta đang ngồi ở một góc trong quán với chiếc máy tính xách tay đặt ngay trước mặt, bàn tay thon dài trắng nõn liên tục gõ gõ trên bàn phím, ánh nắng ban mai chiếu vào người càng tôn lên vẻ đẹp và khí chất của cô ta.
Thấy tôi bước vào, cô ta vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi nhanh chóng bước tới nói đùa: "Sao hôm nay rảnh rỗi thế? Mới sáng sớm đã hẹn tớ ra đây rồi?"
Y Mộc trợn mắt liếc sang tôi: "Quan tâm cậu một chút cũng không được hả?"
“Ha ha, được chứ.” Tôi ngồi xuống, không hề khách sáo giơ tay cầm lấy tách cà phê cô ta gọi cho tôi uống một ngụm: “Không phải cậu rất bận à? Còn tớ chỉ là một người nhàn rỗi mà thôi."
"Ha, cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy hả? Hiện tại tớ thấy cậu sắp ngốc thành đồ bỏ đi luôn rồi, tất cả đều do Tân Hạo Đình quá cưng chiều cậu mà ra. Đừng nói tớ không nhắc nhở cậu, làm người thì đừng sống quá an nhàn, rất dễ bị đần đấy." Cô ta nói xong, khẽ nháy mắt đầy ẩn ý với tôi.
Tôi không biết tại sao, những lời của cô ta khiến trái tim tôi chợt đập thình thịch, tôi nhìn cô ta rồi thuận miệng hỏi: "Cậu có ý gì? Mấy lời này có hàm ý gì đó đúng không?"
Cô ta hạ tầm mắt nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, giống như muốn che giấu chuyện gì đó: "Xì, không có hàm ý gì cả, tớ chỉ muốn cảnh tỉnh cậu một chút thôi."
Sau đó cô ta đột nhiên ngước mắt lên nhìn tôi và nói: "Hôm trước tớ nhìn thấy Tân Hạo Đình."