Tân Hạo Đình nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của tôi, kinh ngạc hỏi: “Dao Dao, em không thoải mái chỗ nào à, sao sắc mặt lại xấu như thế?”
“Anh không biết à?” Tôi trả lời một cách qua loa.
Anh sửng sốt một lát, cười xấu xa rồi ôm lấy tôi: “Sau này đừng uống rượu nữa.”
Không biết tại sao, vừa nghe anh nói xong thì tôi liền nôn nao trong bụng, lao vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo, nôn đến trời đất mù mịt, nước mắt giàn giụa.
Tân Hạo Đình lo lắng vỗ vỗ lưng tôi: “Em bị sao vậy? Anh phải đưa em đến bệnh viện khám thôi.”
Tôi đẩy anh ra và nói: “Không sao đâu, chỉ vì không được nghỉ ngơi nhiều thôi. Anh tiện đường thì đưa con gái đi học, em ngủ thêm lát nữa sẽ khỏe ngay thôi.”
Anh bế tôi lên, đặt trên giường và kéo chăn đắp cho tôi: “Vậy em ngủ thêm đi, anh sẽ đưa con gái đi học, em yên tâm, nếu em cảm thấy không khỏe thì cứ gọi cho anh, nhé?”
Tôi gật gật đầu.
Nghe thấy tiếng trò chuyện ríu rít của hai bố con, sau đó họ đóng cửa rời đi.
Tôi lập tức ngồi dậy, chạy đến bên cửa sổ nhìn Tân Hạo Đình dắt Điềm Điềm lanh lợi lên xe, lái ra khỏi cổng, tôi không thể tự chủ nhắm mắt lại, cảm thấy hơi nghẹn ngào.
Nếu tất cả những điều này đều tốt đẹp như trước thì hay biết mấy.
Tôi xoay người, nhanh chóng sửa soạn lại cho bản thân, thay đổi phong cách ăn mặc trước đây, mặc một chiếc quần jean và áo thun, buộc tóc đuôi ngựa cao và đội một chiếc mũ trên đầu.
Tôi đi thẳng đến quán cà phê đối diện với tòa nhà Cẩm Huy, tìm một vị trí thuận lợi nhất để ngồi xuống và dán mắt vào cánh cửa của tòa nhà.
Tôi biết đây là điều ngu ngốc nhất, nhưng tôi nghĩ đây cũng có thể là phương pháp hiệu quả nhất.
Nhưng ba ngày liên tiếp, tôi đều trở về tay không, thậm chí tôi còn không thấy bóng dáng của Tân Hạo Đình đâu. Bởi vì tôi đã bỏ qua một điều, đó là hầu hết anh đi ra đi vào đều đi qua nhà để xe dưới tầng hầm, nơi có lối đi thẳng dẫn đến đại sảnh của tòa nhà.
Vào ngày thứ tư, khi tôi nhận ra điều này, đang nghĩ không có cách để phân thân thì tôi thấy Tân Hạo Đình cầm điện thoại trên tay, háo hức bước ra khỏi tòa nhà, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía quảng trường Thời đại.
Trong lòng hơi căng thẳng, tôi vội vàng đứng dậy rời khỏi quán cà phê, đi theo Tân Hạo Đình từ xa mà trong lòng cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
Lúc này vẫn chưa tới giờ nghỉ trưa, hơn nữa anh không có lái xe đi, điều đó cho thấy anh sẽ không đi xa.
Đến ngã tư phía trước, anh băng qua đường và đi thẳng vào một quán trà. Đây là một quán trà rất cao cấp, trang trí đơn giản, không gian tao nhã, là nơi thích hợp để giới thượng lưu trong giới kinh doanh xung quanh đến nghỉ ngơi và hàn huyên.
Có vẻ như anh đến đây để gặp ai đó, tôi liếc nhìn khung cửa sổ kiểu Pháp trong suốt và tự hỏi liệu mình có nên đi theo không.
Nhưng vừa liếc mắt, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở cửa sổ cuối cùng trên tầng hai, bộ vest chuyên nghiệp màu hồng phấn xinh đẹp, mạnh mẽ oai hùng. Hôm nay cô ta ăn mặc thật xinh đẹp.
Tôi cười thầm, không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, Y Mộc cũng có mặt ở đây. Thật sự không mất nhiều thời gian, lát nữa tôi sẽ biết Tân Hạo Đình sẽ đi cùng ai. Tôi không thèm nghĩ ngợi gì, cầm điện thoại lên và gọi cho cô ta.
Khi điện thoại được kết nối, tôi thấy rõ ràng là Y Mộc đang nhấc điện thoại lên nhìn, nhưng lúc này, điều tôi không ngờ tới là bóng dáng Tân Hạo Đình lại xuất hiện trên cửa sổ...
Tôi thấy Y Mộc chỉ về phía Tân Hạo Đình, rồi làm động tác suỵt với anh, sau đó giọng cô ta vang lên bên tai tôi: “Cậu lại nhàn rỗi rồi à?”
Những lời này kích thích dây thần kinh nhạy cảm của tôi, nếu trước đây tôi sẽ coi đó là trò đùa giữa chị em với nhau, sẽ không do dự mà hờn dỗi. Thế nhưng lúc này sao tôi lại nghe như tràn đầy sự chế giễu, việc nhìn thấy cô ta ngồi cùng với Tân Hạo Đình lúc này càng khiến tôi thấy nặng nề hơn, giống như bị cô ta tát mạnh vào mặt, đau rát.
Tôi mỉm cười và hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở công ty! Đang họp, tớ sẽ gọi lại sau nhá.” Tôi nhìn thấy rõ ánh mắt của Y Mộc đã dán chặt vào khuôn mặt đẹp trai của Tân Hạo Đình.
Câu trả lời này khiến tôi chết lặng, thật sự là phòng cháy phòng trộm nhưng lại không đề phòng được người bạn thân này.