Thứ Trần Tư Nguyên mang đến cho tôi tuyệt đối khiến tôi kinh ngạc bất ngờ đến nghẹn họng. Ông ấy chẳng những ký hợp đồng đại lý độc quyền với tôi, mà còn đăng ký cho tôi một công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng lắp đặt công trình tại thủ đô, đăng ký với nguồn vốn là một trăm triệu. Còn phái cả một đội ngũ thiết kế dàn khung và thi công công trình chuyên nghiệp đến.
Trước khi rời đi, tôi vẫn không biết biểu đạt lòng biết ơn của tôi thế nào, ông ấy chỉ nắm tay tôi nói: "Chúng ta là đôi bên cùng có lợi, không cần nhiều lời, cô cũng đã cứu tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng, cho nên có thể làm chút gì đó cho cô, đó là vinh hạnh của Trần Tư Nguyên tôi. Chờ chúng ta đều vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi sẽ mời cô đến thủ đô một chuyến để nói chuyện. Nếu có cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi!"
Ông ấy còn cho tôi một bộ tài liệu chi tiết về cửa sổ nhôm, còn có các thủ tục liên quan.
Tôi không dám ở lâu, bởi vì tôi còn gánh nặng đường xa, nên chỉ chân thành nói một câu: "Được! Ơn này không lời nào cảm tạ hết được, hẹn gặp lại!"
Trong nháy mắt đi ra khỏi tòa cao ốc Tư Nguyên, trong lòng tôi hét lớn, Lăng Hoa Dao, trò chơi chính thức bắt đầu.
Tôi biết, tất cả những chuyện này đều không thoát khỏi liên quan đến Bùi Thiên Vũ, nhưng tôi còn chưa hỏi xem bọn họ đã nói những gì.
Ngày đó, Bùi Thiên Vũ đưa tôi về nhà ga tại Tiểu Thành, không hiểu sao, nhìn anh đứng trên sân ga, tôi thậm chí lại có loại cảm giác quyến luyến nói không nên lời.
Tôi ở quê nhà tĩnh tâm soạn ra một bộ tư liệu chi tiết về cửa sổ thép Đoạn Kiều dùng cho đấu thầu, còn có nguồn lực của công ty, gửi về Giang Thành, trực tiếp giao đến trong tay Bùi Thiên Vũ, tôi không tiện tự mình mang về.
Hai ngày sau, một mình tôi bay về Giang Thành.
Tới sân bay đón tôi không chỉ có Tân Hạo Đình mà còn có Tân Hiểu Lan, khoảnh khắc tôi nhìn thấy hai người họ đồng thời xuất hiện, tôi nở nụ cười, cười cực kỳ hài lòng.
"Bà xã!" Tân Hạo Đình bình tĩnh ung dung cho tôi một cái ôm rất chặt, cũng thấp giọng nỉ non bên tai tôi một câu: "Anh rất nhớ em."
Trong lòng tôi thầm mắng, lòng lang dạ sói, nhớ tôi sao? Mấy ngày qua anh ta chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, e là hàng đêm đều ca hát vui vẻ đến quên trời quên đất rồi.
Nhưng nếu đã muốn diễn, tôi đây cũng không thể thua được, tôi cũng cực nhiệt tình nhào vào trong lòng anh ta, xinh đẹp tuyệt trần mà làm nũng, trình diễn một đoạn tình cảm thắm thiết: "Ông xã, em cũng rất nhớ anh."
Nói xong câu đó, chính bản thân tôi còn thấy đỏ mặt, toàn thân nổi da gà, sau đó nhìn về phía Tân Hiểu Lan: "Không ngờ em cũng đến đây."
"Vâng! Vẫn luôn ở cùng anh trai, anh ấy nói đến đón chị cho nên em cũng đến theo." Trong giọng điệu của cô ta còn mang theo sự đắc ý.
"Hai người vẫn luôn ở cùng nhau nhỉ!" Tôi tà mị nhìn Tân Hiểu Lan cười nói: "Lúc chị không có ở nhà, em vất vả rồi!"
Cánh tay ôm tôi của Tân Hạo Đình cứng ngắc, anh ta nhìn kỹ mặt mày tôi, cố ý che giấu, lảng sang chuyện khác: "Sao trông em lại gầy thế?"
"Vâng, bị ốm một trận." Tôi nói rất nhẹ nhàng: "Nhưng là không sao hết, em vẫn còn sống mà. Về nhà thôi!"
Về đến nhà, hiển nhiên trong phòng đã được cố gắng thu dọn qua, lại còn thoang thoảng mùi tươi mới sạch sẽ, tôi giả vờ vô tâm vô phế nói: "Ôi! Thu dọn sạch sẽ quá, không giống như nhà vắng bà chủ gia đình ha, rất ấm áp!"
Tân Hạo Đình dường như đã cảm nhận được sự mỉa mai trong lời nói của tôi nên giải thích: "Vì nghênh đón em trở về nên anh đã cố ý dọn dẹp đó!"
Tôi đi vào phòng ngủ, giơ tay mở cửa sổ, lại còn sắp xếp câu từ rồi nói: "Mở cửa sổ ra cho bớt mùi đi, hơi có mùi rồi!"
Tân Hạo Đình vội lấy lòng nói: "Em muốn ăn gì nào? Ông xã làm cho em."
"Anh trai, ra ngoài ăn đi, tự làm thì lề mề còn không ngon nữa!" Tân Hiểu Lan nhìn Tân Hạo Đình tự sắp xếp cứ như bà chủ gia đình vậy.
"Không, chị muốn anh em nấu ăn mà, mấy ngày không ăn thấy hơi nhớ rồi! Nếu em đã ăn đến ngấy thì một mình ra ngoài ăn đi. Chị không giữ em lại nữa, chị với anh em muốn tận hưởng thế giới hai người." Tôi không chút khách khí nói: "Em ở lại cũng không tiện lắm."
Mặt mày Tân Hiểu Lan lúc xanh lúc đỏ, nhìn về phía Tân Hạo Đình, tôi vội cười ôm lấy cổ Tân Hạo Đình làm nũng: "Ông xã, anh nói đi!"
Tân Hạo Đình liếc Tân Hiểu Lan một cái, hai bàn tay to đặt trên eo tôi: "Hiểu Lan, em về đi!"
Tôi cười đến run rẩy, kiễng chân lên cắn một cái vào cằm Tân Hạo Đình: "Ông xã, em muốn ăn giò heo ngâm tương, còn có cá sạp hấp mà anh làm. Đã mấy ngày em không được ăn đồ ăn ngon rồi."
Tân Hiểu Lan thoáng đứng bật dậy, xoay người đóng sập cửa mà đi, tôi nhìn cánh cửa phòng vẫn còn chấn động, hỏi Tân Hạo Đình: "Sao vậy? Giận rồi à?"
Tân Hạo Đình siết chặt cánh tay mình, ôm chặt lấy eo tôi, cúi người hôn xuống, tôi nghiêng mặt, nụ hôn của anh ta rơi vào trên mặt tôi: "Mặc kệ nó!"
"Sao em lại cảm thấy cô ấy đang giận vì chúng ta thân mật nhỉ?" Tôi nhìn Tân Hạo Đình hỏi: "Không phải cô ấy thích anh đấy chứ?"
Ánh mắt hùng hổ dọa người của tôi nhìn về phía Tân Hạo Đình.