Tôi chợt đổi đề tài: “Đãi ngộ của công ty các anh tốt thật đấy, nếu không phải tôi có công ty của mình thì tôi cũng sẽ đến tìm việc ở chỗ các anh.”
Anh ngước mắt nhìn tôi không một tiếng động: “Vì sao?”
“Trợ lý làm việc như anh đơn giản như vậy, có thể thấy công ty các anh rất có tính nhân văn.” Lý do của tôi rất gượng gạo.
Anh nghe tôi nói vậy, khóe miệng hơi cong lên một chút, cũng không tiếp tục nói với tôi chủ đề này.
Dáng vẻ ăn uống của Bùi Thiên Vũ rất ưu nhã, đến cả tôi còn nhanh hơn anh, có lẽ tôi đói thật. Những ngày qua tôi chưa một lần được ăn một bữa no nê như vậy, ở trước mặt anh tôi không muốn giả vờ lịch sự.
Ăn uống xong xuôi tôi cứ nằng nặc đòi về, anh bất đắc dĩ đứng dậy: “Anh đưa em về.”
Ở trên xe, hình như anh đang suy tư điều gì, tôi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh xuyên qua cửa xe thổi qua khiến tôi tỉnh táo. Toàn bộ chuyện vừa rồi giống như một giấc mộng, xảy ra bất ngờ đến nỗi không kịp trở tay.
Cũng không đến mức hối hận nhưng cũng hơi ngượng ngùng.
Tôi đã hơi hiểu Tân Hạo Đình, có lẽ trong cuộc đời con người thật sự sẽ gặp được một người có thể đốt cháy toàn bộ cảm xúc mạnh mẽ của bạn, khiến cho bạn quên hết đi tất cả, muốn dừng cũng không được.
Trên một góc độ nào đó, tình yêu không có đúng sai.
Nhưng mà tương lai thì sao? Trong lòng tôi hơi nhói đau.
Bùi Thiên Vũ tựa như biết được cảm nhận của tôi, tay anh giơ ra nắm lấy tay tôi, sự ấm áp truyền tới. Tôi không nhúc nhích, cũng không lên tiếng để mặc cho anh siết chặt tay. Càng ngày càng gần đến nhà, nhưng tôi bỗng có một loại cảm giác không nỡ, giống như bản thân lập tức lại quay về thế giới thuộc về mình.
Ở trong thế giới ấy, tôi là người thực tế, là người phức tạp.
Nhưng thế giới của anh có lẽ không phải vậy, nó giống như một giấc mộng đẹp khiến cho người ta không muốn tỉnh lại.
Lúc xuống xe, tôi vẫn muốn nói câu kia, ý là đừng để trong lòng chuyện xảy ra ngày hôm nay. Thế giới của người lớn rất nhiều khi cần một cuộc chơi, chỉ có điều chúng ta đều cần luyện một loại kĩ năng bình tĩnh đối mặt với thực tế.
“Em muốn nói gì?” Anh hơi lạnh giọng.
“Em… Em muốn nói, chuyện hôm nay anh đừng để trong lòng.” Tôi đột nhiên vững tin vào thái độ của bản thân.
Anh siết chặt tay tôi, hơi dùng sức thêm, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào tôi, cảm xúc trong mắt u ám không rõ. Hồi lâu sau anh mới hỏi tôi một câu, cũng giống như nói cho chính bản thân anh: “Em có chơi được không?”
Trái tim tôi chợt đập thịch một cái. “Chơi” ư, tôi thật sự không phải loại chơi bời như vậy.
“Vậy anh nói cho em biết, em không chơi nổi đâu, nên cũng không cần học kiểu cố ra vẻ tự nhiên.” Anh nói xong liền thả tay tôi ra.
Vẻ mặt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo cùng cực, khiến cho người ta cảm nhận được một chút cảm xúc ưu tư nhưng chợt lóe lên rồi biến mất.
“Vào đi thôi.” Anh hơi cong khóe miệng, vẫn nói chuyện dịu dàng với tôi.
Tôi vội vàng đẩy cửa ra bước xuống xe: “Quay về nhớ chú ý an toàn, chúc anh ngủ ngon.”
Nói xong tôi không dám ngoái lại mà nhanh chóng bước vào cửa nhà mình. Đợi tôi đóng cửa cạch một phát mới nghe thấy tiếng xe anh lái rời đi.
Nửa tháng nay, bố tôi cơ bản đã khôi phục lại bình thường, tôi và ông ấy bình tĩnh nói chuyện hết với nhau về quá khứ của Tân Hạo Đình, cùng với tất cả những gì anh ta đã làm.
Bố rất bình tĩnh, nói thực ra lúc tôi về quê, ông ấy đã nhận ra một chút vấn đề rồi nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
Ngày thứ ba sau khi Tân Hạo Đình được thả ra cũng là lúc mở phiên tòa. Chúng tôi gặp nhau ở trong đại sảnh, anh ta đi theo mẹ anh ta và Tân Hiểu Lan, đằng sau còn có Từ Quốc Thiên theo vào.
Tân Hạo Đình vẫn như cũ, oán khí ngất trời chỉ trích tôi độc ác, còn nói tôi đã dùng thủ đoạn mới khiến cho anh ta bị tạm giam.
Lời nói của anh ta khiến đầu óc tôi hơi xoay chuyển một chút, tôi sử dụng thủ đoạn? Mới khiến cho anh ta bị giam giữ?
Tôi làm như không thấy tiếng gào thét của anh ta. Anh ta giống như một thằng hề nhảy đổng lên, không có lấy một chút xíu nào khiến cho tôi phải do dự. Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, kiên định đi vào tòa án.
Vụ án li hôn của chúng tôi đã thu hút sự chút ý của mọi người, có rất nhiều người bên phía truyền thông tới dự thính.
Ngày đó anh ta cũng mời luật sư, trên tòa anh ta cũng lấy ra chứng cứ chứng minh tôi ngoại tình. Trong phiên tòa, Tân Hạo Đình vẫn luôn phấn khởi, thỉnh thoảng thẩm phán còn nhắc nhở anh ta chú ý thái độ.
Điều khiến tôi không ngờ là đối phó với sự nghi ngờ của anh ta, người phụ trách quan hệ công chúng của Bác Duệ Thiên Vũ đã cung cấp đầu đuôi chuyện tôi và Tân Hạo Đình gặp mặt, đưa ra toàn bộ tài liệu sự thật những gì tôi đã gặp phải trong đêm mưa sân bay ấy, tôi chạy ra ngoài tiểu khu, bờ sông, cả quá trình Bùi Thiên Vũ cứu tôi.
Tài liệu chân thực hữu hiệu như vậy không thể không khiến cho Tân Hạo Đình trợn mắt há hốc mồm, không còn gì để cãi. Kết quả cuối cùng anh ta ra đi tay trắng, trong đó chỉ còn lại Đỉnh HHâm trống rỗng anh ta không hề lấy đi.
Tân Hiểu Lan không hề hài lòng với kết quả này chút nào. Khoảnh khắc đi ra khỏi tòa án, cô ta vẫn không chịu để yên, tức mình mắng nhiếc mãi không thôi. Tôi dùng sự bình tĩnh của mình đáp trả lại cô ta một nụ cười có thể khiến cho cô ta mãi mãi không nghĩ được ra điều gì trong đó.
Thật ra tôi muốn nói cho cô ta biết, kịch hay còn đang ở phía sau, tai ương của cô ta vừa mới bắt đầu thôi.