Tôi không dám nhìn vào mắt anh nữa, cứ bị nắm như một khúc gỗ, đi cũng không đi được, ở lại thì rất khó xử.
Chúng tôi cứ giằng co một lúc lâu. Anh hơi dùng sức, kéo tôi vào trong lòng anh, ấn đầu tôi vào trước ngực anh.
"Mau chóng rời xa anh ta!"
Câu nói này như một chất xúc tác, nó ngay lập tức làm mềm trái tim vừa mới cứng rắn của tôi.
"Nhưng tôi phải tự tay đánh anh ta trở lại nguyên hình, thế mới xứng đáng với thời gian mà tôi đã lãng phí cho anh ta. Tôi không cho phép bọn họ làm nhục tôi như thế này. Tôi muốn khiến cho bọn họ phải trả giá vì những hành vi của bọn họ. Tôi muốn tự tay lấy lại mọi thứ của tôi và con gái!"
"Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp em!"
Tôi bất ngờ ôm lấy thắt lưng Bùi Thiên Vũ, rúc chặt trong vòng tay anh, tìm kiếm một sự an toàn chưa từng có.
“Tôi phải tự mình rửa sạch nỗi sỉ nhục này, anh hiểu không?” Tôi ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Thiên Vũ, hiên ngang nói: “Chỉ có như vậy, tôi mới xứng với bản thân, xứng với bố mẹ vẫn luôn trả giá cho tôi."
“Đi với tôi!” Bùi Thiên Vũ buông người tôi ra, nắm tay tôi, đưa tôi đi hết công viên xinh đẹp đến một tòa nhà nhỏ. Đây hẳn là một khu nghỉ dưỡng, đẹp đến nghẹt thở.
Nhưng tôi làm sao có lòng nào đi du lịch.
Bùi Thiên Vũ đưa tôi lên lầu, đến một căn phòng lớn ở tầng trên cùng, đặt tôi ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đưa cho tôi một chồng tài liệu. Tất cả đều là những mô tả chi tiết về dự án.
Tôi liếc nhìn anh một cái, anh nhún vai, tỏ ý bảo tôi xem tiếp.
Sau đó anh quay lưng bỏ đi.
Tôi thả lỏng bản thân một chút, nghiêm túc xem kỹ thông tin. Khi đọc phần giới thiệu, tôi đã bị thu hút, nhanh chóng vào trạng thái làm việc.
Bất tri bất giác, trời đã tối sầm lại. Bùi Thiên Vũ lại bước vào, bật đèn lên, phía sau còn có một người phục vụ đi theo, đẩy một bàn bữa tối đến.
"Muốn lấy lại mọi thứ, không phải chỉ nghĩ là có thể. Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp em!" Bùi Thiên Vũ ngồi xuống, cầm lấy tài liệu từ trong tay tôi. Tôi có hơi muốn ngừng mà không ngừng được, vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu. Anh dịu dàng nói: "Ăn cơm đi, để tôi nói cho em biết những dự án này là như thế nào!"
Anh rót cho tôi một ly rượu: "Vừa ăn vừa nói!"
“Tại sao lại giúp tôi?” Tôi nhìn anh, nghiêm túc hỏi.
“Muốn giúp thôi.” Anh trả lời rất gượng ép, tôi biết anh không nói thật.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Tôi đột nhiên hỏi anh. Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy Bùi Thiên Vũ giống như đã từng quen biết.
Từ buổi họp báo giá đấu thầu lần đầu tiên, sau phần giới thiệu của Đỉnh Hâm, bắt đầu từ đó anh vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đã có cảm giác như vậy. Chỉ là vào thời điểm đó, tôi chưa từng nghĩ sâu hơn.
Anh cười không trả lời mà hỏi tôi: "Em đã nghĩ kỹ chưa? Nhất định phải trả thù anh ta à?"
“Vâng!” Tôi trả lời chắc chắn: “Trước khi đến thủ đô, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Tôi uống cạn ly rượu: "Hôm đó ở bờ sông, tôi đã uống đến mơ hồ, chỉ có chuyện này là rõ ràng. Tôi nhất định phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình."
Tôi chợt nhận ra rằng nói ra câu này có thể khơi dậy sự phản cảm của anh, anh trách tôi quá tàn nhẫn hay không.
"Cuộc hôn nhân như vậy còn có ý nghĩa gì? Ngay cả đối tác làm ăn cũng không bằng. Ít nhất, làm ăn còn có sự tin tưởng. Mà giữa chúng tôi, bất luận là tin tưởng hay tình thân cũng đã chẳng tồn tại nữa. Có lẽ hai chúng tôi giống nhau, đơn giản là muốn lấy được lợi ích lớn nhất thôi. Nhưng mà tôi không chỉ vì tiền, mà còn vì cơn giận. Năm đó anh ta chỉ có hai bàn tay trắng, sau khi lắc mình thay đổi lại muốn đánh người vợ kết tóc dẫn anh ta ra khỏi cảnh khốn cùng vào địa ngục, thiên lý ở đâu chứ?"
“Vậy thì chúng ta nâng ly chúc mừng!” Bùi Thiên Vũ chạm cốc của tôi: “Tôi sẽ cho em trở về thiên đường.”
Tôi nhìn Bùi Thiên Vũ với đôi mắt sáng: "Chỉ là... nó có thể ảnh hưởng đến anh không?"
Xét cho cùng, tôi không muốn liên lụy đến anh, có thể trở thành trợ lý hàng đầu của Bác Duệ Thiên Vũ không phải là một chuyện dễ dàng, không thể để anh vì nhỏ mà mất lớn được.
“Em đã ảnh hưởng rồi, làm sao bây giờ?” Trong đôi mắt của Bùi Thiên Vũ mang theo một ý cười xấu xa.