Tân Hạo Đình mặt dày chặn đường tôi: “Vợ à, em định đi đâu thế?”
Tôi không thể chịu đựng được nữa khẽ nói: “Anh tránh ra, bằng không tôi sẽ không khách sáo với anh.”
Anh ta mím môi cười: “Đừng mà, không dễ gì chúng ta mới gặp lại nhau, đã lâu rồi chúng ta không thân mật, em không sợ bố mẹ phát hiện sơ hở à? Em đừng quên rằng bố em có bệnh về não.”
“Anh mới có bệnh!” Tôi chỉ tay về phía anh ta.
Nhưng lại bị anh ta nắm lấy cổ tay rồi anh ta tiến lên một bước về phía tôi, mặt dày nói: “Sao mới mấy ngày không gặp mà em đã hung dữ như thế, nhưng anh thích em thế này.”
Dứt lời anh ta áp sát tôi, tôi định giơ chân lên nhưng cũng bị một tay anh ta ngăn lại: “Sao thế, em định diễn lại trò cũ à? Anh đâu có ngốc như thế?”
Tôi tức đến mức cả người run rẩy: “Tân Hạo Đình, thật không ngờ anh lại vô liêm sỉ đến nước này. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Em nói thử xem? Em lấy hết mọi thứ còn muốn đá anh đi như vậy, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, cùng lắm thì cá chết lưới rách, nếu em không sợ bố em chết thì cứ việc làm ầm lên, anh sẽ chơi cùng em.” Anh ta cợt nhả nhìn tôi, tay còn không ngừng chiếm tiện nghi.
“Nếu không thì em cứ ngoan ngoãn quay về làm cô vợ nhỏ của anh giống như lúc trước, đừng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt dụ dỗ người đàn ông khác nữa.” Anh ta cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi kìm nén đến mức nghiến răng ken két.
“Hôm nay anh vì em mà hạng mục cũng đi tong, bố anh cũng bị em tống vào tù, tài sản cũng bị em độc chiếm, em thật tàn nhẫn! Anh vẫn không nhìn ra, có phải có người đã chỉ chiêu cho em đúng không? Nhưng tối nay em nhất định phải hầu hạ anh.”
Dứt lời anh ta lại sáp tới, lúc anh ta sắp hôn xuống môi tôi thì dạ dày tôi nhất thời cuồn cuộn, rồi nôn hết chất dơ lên mặt anh ta.
Ngay cả bản thân tôi cũng không thể chịu đựng nổi mùi chua lòm đó, Tân Hạo Đình buông tôi ra ngay rồi quát lớn: “Lăng Hoa Dao...”
Nhân lúc anh ta lau mặt, tôi đã chạy về phía phòng tắm nôn đến xanh mật, anh ta cũng chạy tới mở vòi sen ra sức rửa sạch, vừa rửa vừa mắng: “Em bị bệnh à...”
Tôi nhịn cơn buồn nôn trong người rồi lau miệng: “Tôi bị bệnh đó thì sao, tôi vừa nhìn thấy anh đã mắc ói vì anh còn dơ bẩn hơn cả phân.”
Dứt lời tôi mở cửa đi ra ngoài, dù thế nào tôi cũng không thể ngủ chung phòng với anh ta, chứ đừng nói là chung một giường.
Tôi liên tục vận não, tôi nên làm thế nào để xoay chuyển cục diện này đây, bằng không thật sự sẽ đêm dài lắm mộng.
Điều càng khiến tôi không ngờ hơn là anh ta ngang nhiên khỏa thân đi qua đi lại trước mặt tôi.
Tôi mở cửa đi thẳng tới phòng dành cho khách, có cảnh tượng ban nãy rồi nên anh ta không dám đuổi theo nữa.
Nhưng chuyện này chỉ mới bắt đầu.
Hôm sau Tân Hiểu Lan kéo bà cụ nhà họ Tân tươi cười đi vào biệt thự.
Bố mẹ tôi không hay biết gì vẫn cực kỳ niềm nở chào đón bọn họ, trước mặt mọi người Tân Hiểu Lan làm chuyện gì cũng luôn theo sát Tân Hạo Đình, ra vẻ ngoan ngoãn.
Nhưng vẻ mặt của Điềm Điềm khiến mọi người hơi bất ngờ, con bé dựa vào người bà ngoại, dù bà nội gọi thế nào cũng không đi qua đó.
Vương Huệ Hoa cũng không tập trung vào người Điềm Điềm, mà toàn bộ sự chú ý của bà đều bị căn nhà này thu hút.
Bà vừa đối phó câu hỏi của mẹ tôi vừa liếc nhìn khắp nơi bằng ánh mắt tham lam, mẹ tôi hơi lúng túng nói: “Bà thông gia à, không ngờ hai đứa nó thật sự rất giỏi giang, chỉ mới mấy năm đã mua được căn nhà tốt thế này thật không dễ dàng gì, bà cũng vất vả rồi!”
Vương Huệ Hoa trầm mặt, vẻ mặt không vui đáp: “Tôi có cực khổ gì đâu chứ, là con gái bà mới cực khổ, tốn nhiều tâm trí.”
Hình như mẹ tôi nghe ra hàm ý trong câu nói của bà cụ nên vội di chuyển đề tài: “Sao ông thông gia không đi cùng bà thế?”
Mẹ tôi vừa dứt lời, mọi người đều không nói gì nữa, tim tôi cũng treo lơ lửng nhìn bà cụ nhà họ Tân.