Nếu tôi đoán không sai, anh ta đến đây có lẽ là vì chuyện đêm qua.
Tôi không cử động, lặng lẽ ngồi trên ghế, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Sau khi Hồ Nguyệt đi ra ngoài, cửa lại bị đẩy ra, nhìn lên thì thấy một người đàn ông có khí chất phi thường bước vào, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Quý Thanh Viễn.
Dáng người cao thẳng, anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu, không nổi bật lắm nhưng dáng vẻ vô cùng tri thức, nho nhã, có chút tinh anh, cũng có chút tự phụ, người đàn ông này cho tôi một cảm giác khó tả.
Không ghét mà cũng không thích, cảm giác này có thể là do Bùi Thiên Vũ.
Lần đầu tiên nghe nói đến tập đoàn Hằng Viễn là với danh nghĩa đối thủ cạnh tranh với Bác Duệ Thiên Vũ, có Bùi Thiên Vũ, tôi đương nhiên có chút không thích Hằng Viễn, lại cộng thêm chuyện tối hôm qua, có cấp dưới như vậy, tôi thật không dám khen.
Hồ Nguyệt nhanh chóng giới thiệu với tôi, tôi đứng dậy bước ra bắt tay anh ta, bàn tay anh ta rất dày.
“Chủ tịch Lăng, rất hân hạnh được gặp cô!” Quý Thanh Viễn lịch sự nói rồi buông tay ra.
Tôi cũng lịch sự chào và ra hiệu cho anh ta: "Mời anh ngồi!"
Anh ta không đi lòng vòng mà nói thẳng vào vấn đề: "Tôi đến để xin lỗi Chủ tịch Lăng về những gì đã xảy ra đêm qua!"
Tôi dừng lại nhìn anh ta, sau đó bình tĩnh nói tiếp: "Chuyện đã qua không nên nhắc lại! Khiến chủ tịch Quý đích thân đến gặp Đỉnh Hâm, Lăng Hoa Dao thật xấu hổ!"
"Chủ tịch Lăng khách khí rồi, đây không phải là việc nhỏ, cô có thể bỏ qua nhưng tôi không thể, bọn họ dám lợi dụng chức vụ để làm ra chuyện này khiến danh dự của Hằng Viễn bị ảnh hưởng." Thái độ của Quý Thanh Viễn có vẻ rất kiên quyết.
"Chủ tịch Lăng đừng khách khí, chính sự sơ suất trong quản lý của tôi mới dẫn tới sự việc như tối hôm qua, tôi mới là người nên hổ thẹn, lại khiến đối tác của chính mình chịu nhục, đây là lỗi của Hằng Viễn."
"Đây cũng là lý do hôm nay tôi đến gặp Chủ tịch Lăng! Hôm qua ông Trần cũng đã trực tiếp phê bình tôi, tôi mong Chủ tịch Lăng sẽ tha thứ! Sau này hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác!"
Lúc nhắc tới ông Trần, mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, hình như đang thăm dò nội tâm của tôi. Sợ rằng đây mới là mục đích thực sự của anh ta khi đến đây.
Tôi lặng lẽ mỉm cười, nhưng tôi cảm nhận sâu sắc rằng ông Trần, người đã xuất hiện vào đêm qua chắc chắn không phải là một người bình thường.
"Chủ tịch Quý đừng khách sáo như vậy, hai bên vui vẻ là cốt lõi của hợp tác! Chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, có thể hợp tác với Hằng Viễn là vinh hạnh của Đỉnh Hâm!" Tôi giấu một nửa cảm xúc của mình đi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
"Về phần... chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng là do có người bụng dạ khó lường, cho dù là ai thì tôi cũng sẽ không đáp ứng, nhưng tôi vẫn cảm ơn chủ tịch Quý đã trút giận cho tôi, cảm ơn anh, chủ tịch Quý!" Tôi nói một cách chân thành và mỉm cười rất thoải mái.
Quý Thanh Viễn cười, hàm răng trắng đều và nụ cười nam tính: "Thật tốt quá, hôm nay tôi không đến vô ích rồi! Có thể quen được nhân vật như Chủ tịch Lăng là vinh hạnh của tôi, chúng ta nói rõ rồi đó, sau này tiếp tục hợp tác, coi như không đánh không quen biết!"
"Được! Nhất định!" Tôi thầm nghĩ, hợp tác với Hằng Viễn mình không mất đồng nào, không có lý do gì để từ chối cả.
Nhưng tôi biết rõ anh ta không phải nể mặt tôi mà là nể mặt ông Trần bí ẩn kia.
Sau khi giải quyết xong, anh ta đứng dậy định đi, khi bắt tay, anh ta hơi dùng sức: "Chủ tịch Lăng, tôi tin tưởng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"
Tôi chỉ cười khiêm tốn và tiếp tục đưa anh ta vào thang máy.
Vào lúc cửa thang máy đóng lại, suy nghĩ của tôi nhanh chóng chuyển động, không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~