Y Mộc chạy vội tới ôm lấy Điềm Điềm đang òa khóc, liếc nhìn Bùi Thiên Vũ một cái sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Về lại bên cạnh Y Mộc, tôi vẫn lạnh run cầm cập không ngừng nôn ọe.
Vốn dĩ tôi còn chưa ăn gì, nôn ra đều là mật đắng, từng ngụm đều là nước xanh, đắng vô cùng.
Điềm Điềm ở bên cạnh tôi, chớp đôi mắt to tròn, nước mắt rơi lã chã, hoảng sợ bất an nhìn tôi: “Mẹ ơi, con tìm thấy bố rồi.”
Tôi giơ tay ôm con bé vào lòng mình, không ngừng nói: “Ngoan, có mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở đây.”
Tôi không thể nào nói với con bé từ nay về sau e là nó sẽ mất đi người bố này.
Đợi tới khi tôi bình tĩnh lại, tôi gọi điện cho luật sư Khâu hỏi về vài vấn đề, rồi bảo Y Mộc tìm người cho tôi, làm giúp tôi vài chuyện.
Hiện tại người tôi có thể tin tưởng dựa vào chỉ có Y Mộc.
Túi của tôi vẫn luôn được Y Mộc cầm hộ. Tôi xem một chút, may sao những thứ quan trọng Y Mộc đều đã ngụy trang giúp tôi.
Sau đó tôi nói với Y Mộc tôi phải về nhà, cô ấy giật mình: “Cậu về nhà?”
“Về nhà ở đây.” Tôi nhìn Y Mộc nặng nề nói. Cô ấy đã hiểu ra chút gì đó, chúng tôi phải vào trong đó trước đã.
Xuống lầu ra khỏi nhà Y Mộc, tôi thấy Bùi Thiên Vũ vẫn đứng bên cạnh xe của mình, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía tôi. Tôi dừng lại rất lâu, đưa đứa bé cho Y Mộc: “Tớ nói chuyện với anh ấy một chút.”
Y Mộc bế đứa bé đi ra khỏi căn biệt thự.
Tôi đi về phía Bùi Thiên Vũ, vẫn là chiếc váy lễ phục rách tả tơi, chật vật không chịu được. Tôi đi đến trước mặt anh, ngẩng mặt nhìn anh, chúng tôi nhìn nhau rất lâu tôi mới mở lời: “Cảm ơn anh, anh đi về đi.”
Tôi chắc chắn anh sẽ nghe hiểu được lời tôi nói, quả nhiên anh không hề phản bác lại, chỉ nhìn tôi chăm chú rồi nói: “Nếu như em rất đau lòng thì tôi xin lỗi.”
Xin lỗi?
Vậy cũng tức là, tất cả những chuyện này thực sự có liên quan đến anh. Dưới ánh nhìn của toàn thể mọi người khiến tôi trở thành trò cười lớn nhất ở Giang Thành? Sau đó anh nói một câu ‘tôi xin lỗi’ nhẹ bẫng là muốn hóa giải lỗi lầm?
Anh coi tôi là gì? Tôi tốn công tốn sức để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, anh lại không chút do dự đập nát hết, anh muốn làm gì? Tôi thực sự không biết nữa.
Tôi cười lạnh: “Lời xin lỗi của anh có thể cứu vãn sự sỉ nhục của tôi trước mặt bao nhiêu người hôm nay không?”
“Vậy em cảm thấy em tự mình chịu đựng sẽ không bị sỉ nhục sao?”
Trong giọng nói của Bùi Thiên Vũ đầy vẻ giễu cợt khiến trái tim tôi thắt lại, đập nát tất cả sự ngụy trang của tôi, tôi không khỏi đáp lại: “Đó là chuyện của tôi, còn có thể làm thế nào? Còn cả con gái, còn gia đình nữa. Một gia đình đâu thể nói tan là tan được, vậy con gái tôi phải làm sao bây giờ?”
Vậy mà Bùi Thiên Vũ lại bật cười tàn khốc: “Em có kiểm soát được không? Đây đã là sự thật định sẵn, em còn muốn để anh ta tiếp tục đùa giỡn em sao? Hay là em cứ phải tự lừa dối bản thân? Đối mặt với người đàn ông như vậy mà em còn có thể nhịn được, đúng là khiến cho tôi phải nhìn em với con mắt khác đấy.”
Trái tim tôi đột nhiên như bị đâm mạnh một cái, đau đến tận xương tủy. Mặc dù trước đó đã vô số lần suy nghĩ về vấn đề này, nhưng lúc này bị Bùi Thiên Vũ xé toạc ra như vậy, tôi cảm thấy bản thân lập tức bị sự nhục nhã bao trùm.
Tôi cứ nhìn chằm chằm anh, không chút nhúc nhích, anh cũng không động đậy.
Qua hồi lâu, anh tiến lại gần tôi, giơ tay vuốt ve gương mặt tôi sau đó kéo tôi vào trong lòng: “Có gì cần thì gọi điện cho tôi.”
Tôi quật cường nói: “Không cần, đây là chuyện của tôi, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Tôi nói rồi, tự tôi sẽ xử lý, anh đi về đi. Tôi không muốn vì anh mà mang đến cho tôi những rắc rối không cần thiết. Tôi biết nên làm thế nào.”
Bùi Thiên Vũ nhìn tôi, trong mắt có một loại cảm xúc không rõ, đột nhiên anh bật cười bất đắc dĩ, giơ tay nhẹ nhàng nhéo mặt tôi: “Tôi sẽ luôn ở đây.”
Lời anh nói thực sự rất cảm động, nhưng tôi cũng hiểu rất rõ, tất cả chuyện ngày hôm nay chắc chắn không phải là trùng hợp. Sao anh lại biết được hôm nay Đào Bích Hồng sẽ tới bắt kẻ thông dâm chứ?
Nhưng dù thế nào hôm nay cũng là tôi chủ trì, rốt cuộc Tân Hạo Đình làm mất mặt ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tôi thẳng lưng rời khỏi vòng tay của anh, lùi lại phía sau một bước: “Anh đi đi.”
Sau đó tôi xoay người chạy về phía ngôi nhà vốn thuộc về tôi. Tôi đã không còn đường lui nữa, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không thể nào đoán trước được.