Dư Tiểu Thảo sờ mặt nàng ta cố gắng mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, ta bị trọng thương, không thể di chuyển được. Ngươi đi theo ta chết cũng chết vô ích. Ta đã đồng ý với Hầu Hiểu Lượng gả ngươi cho hắn. Nha đầu gả rồi như bát nước đổ đi... Sau này ngươi và Hầu Hiểu Lượng phải sống thật tốt.”
Nàng thở dốc mấy cái mới tiếp tục nói: “Báo cho vương gia, ta không thể sống cùng chàng đến già, là ta thất hứa. Đời sau ta còn muốn làm vợ chàng, chàng nhất định phải nhận ra ta ngay từ ánh nhìn đầu tiên trong biển người rộng lớn. Nếu không ta sẽ phạt chàng quỳ ván giặt, không để cho chàng lên giường”
“Không! Tiểu thư, Ngô Đồng không lấy chồng! Ngô Đồng chỉ muốn phục vụ người, người đừng vứt bỏ nô tỳ! Sao người có thể không có người phục vụ được? Người từng khen nô tỳ, nói nô tỳ thân thiết, hợp ý người nhất, người đừng vứt bỏ nô tỳ!” Ngô Đồng thấy chủ tử ngày một suy yếu thì không biết nên làm gì, nước mắt không ngừng rơi.
Dư Tiểu Thảo đỏ mắt, nàng dùng khẩu hình im lặng nói: “Mau đi tìm vương gia đến cứu ta.”
Chắc chắn Ngô Đồng đã hiểu ám chỉ của nàng. Dư Tiểu Thảo đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tự mình đa tình nữa! Ban đầu ngươi sợ chịu khổ, không muốn rời Kinh thành đến Đường Cổ phục vụ tiểu nông nữ là ta. Lúc đó ngươi đã đánh mất lòng tín nhiệm của bản vương phi rồi! Nếu không phải nể tình mấy năm gần đây ngươi trung thành tận tâm thì ta đã sớm bán ngươi đi!!”
“Ngươi xem đi, ngươi ở cùng bản vương phi lâu hơn Hạ Xuân, Tích Xuân nhưng ta lại giao Hoa tưởng dung” và những sản nghiệp khác cho bọn họ quản lý, giao phó trách nhiệm nặng nề. Thế mà ngươi vẫn chỉ là một nha đầu. Không lẽ ngươi còn không hiểu sao? Ta nói mấy câu đó chỉ vì muốn an ủi ngươi thôi!!” Dư Tiểu Thảo vừa quát vừa nháy mắt với nàng ta.
“Nhưng mà.” Ngô Đồng lau nước mắt, vẫn không muốn rời đi.
“Không nhưng gì hết! Bản vương phi càng nghĩ càng giận, không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Dư Tiểu Thảo dùng hết sức rống lên “Cút!”
“Ha ha ha! Đúng là chủ tớ tình thâm!!” Viên công công cười lạnh, đột nhiên tóm lấy Ngô Đồng, tay trái đè lên cổ nàng, đe dọa Dư Tiểu Thảo “Giao duyên thọ đan ra, nếu không... cổ của nha hoàn ngươi Rắc một tiếng sẽ bị ta bẻ gãy đó!!”
“Bẻ đi! Dù sao sau khi ngươi lấy được duyên thọ đan cũng không tha cho chủ tớ chúng ta. Cuối cùng vẫn phải chết, bản vương phi quyết không để ngươi được như ý!!” Dư Tiểu Thảo cầm một viên duyên thọ đan lên đưa đến bên miệng, chậm rãi nuốt xuống trong biểu cảm giận dữ và hoảng sợ của Viên công công. Nàng cố nén vết thương trước ngực, nuốt đan dược xuống, tiếp đó là viên thứ hai!
Ngay lúc nàng đưa viên cuối cùng đến bên miệng thì Viên công công gào lên: “Dừng tay!! Đừng ăn nữa, ta thả nha hoàn này ra là được mà!"
Bảy bảy bốn chín ngày mới luyện được ba viên duyên thọ đan. Nếu như đều bị nàng ăn hết thì chờ đến khi chuẩn bị đủ dược liệu và chờ nàng ta dưỡng thương tốt không biết phải chờ đến bao giờ! Hơn nữa trong khoảng thời gian đó ông ta cũng không thể đảm bảo có chuyện gì xảy ra không.
Ngô Đồng suýt chết bị người áo đen kéo ra ngoài, nàng ta quay đầu lại nhìn tiểu thư thật sâu giống như muốn biểu đạt: Tiểu thư, người nhất định phải kiên trì, nô tỳ tìm vương gia đến cứu người!!
Thời gian giống như dừng lại ở giây phút này, trôi qua cực kỳ chậm. Dư Tiểu Thảo phát hiện mạng sống của mình đang càng cạn dần. Lúc này ngay cả sức lực đưa viên thuốc bỏ vào miệng nàng cũng không có.
Mạng sống đời này của nàng cũng coi như nhặt được. Có người thân yêu thương nàng, có người đàn ông hiểu nàng, yêu nàng, cưng chiều nàng, đáng giá! Chỉ tiếc là nàng không thể sống cùng hắn đến cuối đời, không thể sinh cho hắn mấy đứa nhỏ đáng yêu, không thể thấy lúc hắn già đi có còn yêu nghiệt quyến rũ như bây giờ không... Nếu như có kiếp sau, hy vọng có thể gặp được chàng...Ý thức của Dư Tiểu Thảo dần dần tan rã...
Viên công công nhận ra hơi thở của nàng ngày một yếu ớt, nghĩ đến vừa nãy tổn thất mất hai viên duyên thọ đan, ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: Dù ngươi chết ta cũng phải băm thay vạn đoạn ngươi để giải tỏa mối hận trong lòng.Ông ta ép sát từng bước một... tầm mắt mơ hồ của Tiểu Thảo chỉ nhìn thấy đôi chân to kia đang đi đến chỗ nàng. Nàng sắp chết rồi sao?
Ngay lúc tay Viên công công sắp chạm đến cái cổ mềm mại của nàng thì một luồng ánh sáng vàng lập tức đánh vỡ bức tường dày. “Ầm” một tiếng, luồng ánh sáng vàng ngưng tụ thành một thiếu niên ngăn giữa Dư Tiểu Thảo và ông ta.
Nếu lúc này Dư Tiểu Thảo còn ý thức nàng nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện thiếu niên này là do Tiểu Bổ Thiên Thạch hóa hình thành.[Hừ! Bản tiên mới rời đi mấy ngày mà ngươi đã bị thương thảm như vậy? Xem ra, bản thần thạch... không đúng, bản tiên vẫn phải canh giữ bên cạnh ngươi nửa bước không rời rồi. Đi theo một chủ nhân yếu đuối đúng là phiền chết!] Tiểu Bổ Thiên Thạch lấy đan dược lấy được từ chỗ Linh Tổ nương nương nhét vào trong miệng Dư Tiểu Thảo đã hoàn toàn đứt hơi thở, sau đó lại buộc bản thể của mình lên cổ tay nhỏ yếu của nàng.
Viên công công tham lam nhìn bình ngọc trong tay Tiểu Bổ Thiên Thạch, trực giác nói cho ông ta biết đan dược trong đó nhất định quý giá hơn duyên thọ đan trong tay ông ta, hơn nữa còn rất có ích cho ông ta.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trong mắt Viên công công chỉ có bình ngọc đựng tiên đan kia, gần như quên mất chuyện Tiểu Bổ Thiên Thạch xuất hiện trong chùm sáng vàng.[Bản tiên là ai ngươi không xứng được biết!!] Đánh chủ nhân nó thảm như vậy, mạng cũng suýt mất, Tiểu Bổ Thiên Thạch thù nhỏ cũng phải báo, sao có thể bỏ qua cho ông ta? Một người sắp chết không xứng được biết thân phận của nóBản tiên? Đúng vậy! Vừa nãy đúng là có một chùm sáng vàng hiện ra sau đó thiếu niên này xuất hiện. Hơn nữa, địa cung này có rất nhiều phòng và cơ quan trùng trùng, tường vừa dày vừa nặng, nó lại có thể đánh vỡ dễ dàng. Không lẽ trên thế giới này thật sự có thần tiên? Thứ nó cầm trong tay... là tiên đan?
Viên công công bị chấp niệm trường sinh che mờ hai mắt, lại dám xông lên cướp bình ngọc trong tay Tiểu Bổ Thiên Thạch.[Tìm chết!!] Một luồng sáng vàng hiện ra, đôi bàn tay vươn đến của Viên công công lập tức bị cắt mất. Trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“ồn quá.” Dư Tiểu Thảo vốn đã không còn hơi thở lúc này đột nhiên nhíu mày, yếu ớt rên lên một tiếng.
Mà bên ngoài nhà kho của Trần gia, Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên dẫn theo quân lính phá cửa xông vào. Nghe được tiếng kêu thảm thiết này vẻ mặt Chu Tuấn Dương lập tức thay đổi, mau chóng vọt vào theo con đường Tiểu Bổ Thiên Thạch để lại. Trong địa cung, người áo đen xông ra đông như kiến, Chu Tuấn Dương nhớ đến vẻ mặt khóc lóc của Ngô Đồng, kiếm trong tay biến thành sứ giả đoạt mạng, đại sát tứ phương.
Kiếm của Tô Nhiên nhanh như mưa rền gió dữ không một kẽ hở, vẻ mặt dịu dàng ngày thường bị sương giá bao phủ giống như Bạch Vô Thường bắt hồn phách vậy. Y gào lên với Chu Tuấn Dương: “Ở đây có ta lo, mau đi tìm nha đầu Tiểu Thảo!!”
Chu Tuấn Dương chặt đầu một người áo đen, đâm xuyên tim một người khác. Nghe vậy thì rút kiếm ra, mau chóng đi theo hướng tường đổ nát kia. Sau lưng hắn còn có mấy ám vệ cố gắng ngăn chặn đám người áo đen muốn dây dưa.Đến khi hắn đột phá từng tầng phòng tuyến, tiến vào phòng luyện đan theo lời Ngô Đồng nói thì mùi máu tanh nồng lập tức xộc vào mũi, tiếng kêu thảm thiết cùng dần dần yếu đi. Chu Tuấn Dương sợ hãi, sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng hắn không muốn nhìn thấy nhất.[Hừ! Ta đã nói hắn không đáng tin rồi ngươi không tin đi? Chờ được hắn đến không biết ngươi đã chết bao lâu rồi!! Ta thấy ngươi sớm đá hắn đi, bản tiên tìm người tốt hơn cho ngươi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch đỡ Dư Tiểu Thảo, chán ghét nhìn Chu Tuấn Dương đang tiến đến.
Trên mặt đất, Viên công công đã bị chặt tay chặt chân, máu phun đầy đất. Ông ta nằm trên mặt đất ngọ ngoạy không ngừng. Duyên thọ đan ông ta luôn mơ ước chỉ cách ông ta một thước. Đan dược trắng như tuyết dính một tầng máu tươi đỏ sậm, lóe lên ánh sáng mê người.
“Ta không sao.” Dư Tiểu Thảo vừa đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, hồn phách mới được kéo về. Lúc này, thấy người đàn ông của mình cả người đầy máu, khuôn mặt tái nhợt của nàng cố nở một nụ cười, có thể gặp lại hắn, thật tốt...
Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của tiểu nha đầu tái nhợt, máu bên khóe miệng đã khô hiện lên vô cùng chói mắt, nụ cười yếu ớt kia cứ như lúc nào cũng có thể biến mất. Tim Chu Tuấn Dương giống như bị ai bóp chặt vậy, đau đến khó tả.
Chu Tuấn Dương mũi chua xót, vươn tay về phía nàng: “Ta đến chậm...”
“Không muộn, chỉ cần có thể gặp lại chàng, mãi mãi không muộn! Ta biết rằng anh hùng cái thế của ta dù khó khăn đến đâu cũng sẽ cưỡi mây bảy màu đến cứu ta. Chu Tuấn Dương, chàng là anh hùng cái thế của ta!” Dư Tiểu Thảo vươn tay nắm lấy bàn tay của chồng mình, nước mắt không ngừng rơi.[Hừ... có thấy buồn nôn không?] Tiểu Bổ Thiên Thạch bị nhét cẩu lương ngập mồm, trợn trắng mắt coi thường.
Chu Tuấn Dương mặc kệ nó, hắn cẩn thận nâng đôi bàn tay nhỏ bé dính máu của nàng trong tay như nâng trân bảo tuyệt thế, nhìn thật lâu mới nói: “Nàng chịu khổ rồi, ta...” Nói đến đây giọng hắn nghẹn lại.
“Không trách chàng, là do ta không nghe lời chàng, nhẹ dạ cả tin rời khỏi biệt viện. Sau này ta sẽ nghe lời, không để chàng lo lắng nữa.” Trải qua biến cố này, Tiểu Thảo biết được chỉ có ở bên cạnh hắn nàng mới được an toàn. Không có hắn chống lưng cho nàng, bên người nàng lúc nào cũng nguy hiểm trùng trùng, nửa bước khó đi.
“Thương thế của nàng thế nào rồi? Ngô Đồng nói nàng bị đánh một chưởng, còn nôn ra máu. Thiếu chủ của Dược vương cốc còn ở biệt viện, để hắn khám cho nàng.” Chu Tuấn Dương thấy lúc nàng nói mấy lời này rất cẩn thận, khẳng định là nàng đã bị dọa sợ. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm thế này, không biết có để lại bóng ma tâm lý không nữa.
Hắn muốn ôm nàng vào trong ngực an ủi nàng. Nhưng sợ làm vậy sẽ khiến vết thương của nàng càng nặng hơn nên nhất thời không biết làm sao. Chỉ có đủ quý trọng thương yêu mới có thể luống cuống như vậy.
Danh Sách Chương: