CHƯƠNG 346: CƯỚP ĐOẠT QUYỀN LÀM BA
Cô cảm thấy mình rất không làm tròn bổn phận, không làm được việc mà một người mẹ nên làm: “Bị dọa cho sợ rồi sao? Yên tâm nhé, sau này mẹ luôn ở bên cạnh con, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu."
Lục Hi đứng ở phía sau đều nghe hết, trong lòng quặn lại, tuy anh biết bây giờ im lặng mới là tốt nhất, nhưng vẫn không nhịn được mà đề nghị: “Anh đưa em và con về."
"Không cần!" Thẩm Dĩnh từ chối không chút nghĩ ngợi, ngoài mạnh trong yếu: “Em có thể trông chừng con, không cần anh nhọc lòng. Còn nữa nhờ anh chuyển lời đến người nhà của anh, đừng quấy rầy em và con nữa, bọn em không cần."
"Dĩnh Dĩnh, anh biết xảy ra chuyện như thế thì em rất khó chấp nhận được, anh cũng không muốn, anh …"
"Anh không muốn, nhưng mà chuyện vẫn xảy ra đấy thôi." Chuyện đến lúc này, Thẩm Dĩnh cũng không nghe lọt lời giải thích, cô chỉ nhìn thấy kết quả, thấy bọn họ tổn thương đến con: “Quá nhẫn tâm rồi, sao có thể làm ra chuyện như thế với con chứ?"
Yết hầu của người đàn ông chuyển động, lời giải thích không nói ra được, chỉ có thể nói xin lỗi: “Xin lỗi."
"Anh không cần nói xin lỗi, nếu thật sự nghĩ cho mẹ con em, thì cứ để mẹ con em đi đi."
Qua chuyện này, thái độ của cô trở lại như hồi hai người vừa gặp mặt ở Anh, Lục Hi biết hành động lần này lại đẩy cô ra xa hơn.
Thẩm Dĩnh vốn muốn mang con rời khỏi đây, không ngờ trong lúc vừa bước đi, vạt áo bị một lực nhỏ níu lại, cô rũ mắt nhìn, Thẩm Tiếu đang vặn người ngửa đầu nhìn Lục Hi.
Trong lòng cô rét lạnh: “Tiếu Tiếu?"
Đứa bé hơn bốn tuổi cũng chỉ mới lớn chừng cây đậu, nhưng ánh mắt thằng bé lúc nhìn Lục Hi lại đầy đủ loại tâm trạng, nhiều nhất là thăm dò và nghi ngờ.
Vào lúc Thẩm Dĩnh không biết thằng bé định làm gì, bên tai vang lên câu hỏi với giọng non nớt nhưng đầy sự can đảm: “Chú chính là ba của con sao?"
Hai người lớn đều sửng sốt, không ngờ cuối cùng những lời này lại được nói ra từ trong miệng Thẩm Tiếu.
Hơi tàn nhẫn, càng làm cho người ta lo âu hơn.
Lục Hi căn bản không có cách nào để đối mặt với ánh mắt của con, đôi mắt to trong suốt đó không cần nói gì cũng là một hình phạt đối với anh rồi. Từ sau khi biết được sự tồn tại của con, không ngày nào là anh không hối hận về sự vắng mặt trong gần năm năm, nhưng mà bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, anh không bù đắp được.
Người đàn ông sợ run chớp mắt, người ngồi xổm xuống, giơ tay sờ đầu con, lần đầu tiếp xúc với con bằng thân phận của một người ba, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, sợi tóc mềm mại trong lòng bàn tay làm cho cả người anh như rơi vào trong bông vải. Anh còn chưa nói gì, khóe mắt đã ươn ướt.
"Ừ." Một lúc lâu sau, anh nặng nề nói một chữ, lần đầu tiên Lục Hi cảm thấy để nói ra một chữ mà phải cần nhiều sức lực như thế.
Anh thấy đáy mắt con sáng lên những ánh sáng lấp lánh, rồi nhanh chóng biến mất mơ hồ, đối mặt với anh, Thẩm Dĩnh lại mâu thuẫn như thế, lúng túng như thế.
Lục Hi giơ tay ôm con vào trong lòng, động tác rất nhẹ nhàng, rất sợ mình dọa sợ con: “Xin lỗi, làm cho con nhận ba bằng cách như thế."
Thật ra Thẩm Tiếu không hiểu tại sao anh nói xin lỗi cho lắm, nhưng có lẽ người là vậy, bản năng có thể cảm nhận được thứ tình cảm không tầm thường đó.
"Mẹ nói ba ở nơi rất xa, chính là nơi này sao..." Thật ra thì có rất nhiều chuyện mà con nít không nghĩ ra được, ví dụ như tại sao lúc bắt đầu không nói cho thằng bé người này là ba nó, tại sao phải lừa nó, nhưng điều thằng bé muốn hỏi nhất cũng không phải là những chuyện này: “Tại sao ba không tới thăm con và mẹ?"
Trong lòng Lục Hi như bị cắt lấy máu qua từng chữ trong câu hỏi của thằng bé, nội tâm anh đang kêu gào đang gầm thét, không phải không muốn đi thăm, mà là anh vốn không biết hai mẹ con ở đâu, vốn không biết rằng trong một góc ở trên thế giới này, có một đứa bé là máu mủ ruột rà của anh.
Nhưng mà cuối cùng thì anh cũng không thể nào nói chuyện này với con, anh chỉ có thể tiếp tục nói dối, để cho lời nói dối này trông ra không quá nực cười: “Bởi vì ba quá bận, bởi vì rất nhiều chuyện nên không thể nào đi tìm hai mẹ con được."
Những lời này thì Thẩm Tiếu nghe hiểu được, nhưng lại không nhịn được mà nhíu mày, thằng bé không nói gì khác, chỉ là bình tĩnh nói: “Mẹ rất vất vả."
Lúc này nước mắt của Thẩm Dĩnh đã chảy xuống, cô lập tức giơ tay che miệng, sợ mình sẽ khóc ra tiếng.
"Ba biết." Lục Hi cố gắng kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, không muốn tỏ ra mềm yếu trước mặt con: “Thế nên sau này ba sẽ bảo vệ con và mẹ, không để cho hai mẹ con bị tổn thương."
"Nhưng hình như ông bà cố không thích con cho lắm." Con nít luôn luôn là người trong sáng nhất thế giới này, ai đối tốt với chúng hay không thì chúng đều cảm nhận được. Hôm nay trong những hành động của hai ông bà, thằng bé không cảm nhận được ý tốt.
Thẩm Dĩnh lau khô nước mắt trên mặt, kéo tay con: “Không sao đâu Tiếu Tiếu, mẹ sẽ bảo vệ con."
Cô không để ý đến chuyện giải thích với con, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi làm người ta không vui vẻ gì này: “Không cần anh tiễn, dù là vì cho con một chút không gian cũng tốt."
Tất cả lời nói của Lục Hi đều bị cô ngăn lại trong miệng, đúng thế, anh còn có thể nói gì đây, tình hình đó ngay cả người lớn còn thấy khó giải quyết, huống chi là một đứa bé, bây giờ miễn cưỡng sẽ làm cho thằng bé càng không thoải mái thôi.
Thế nên anh nhượng bộ: “Được, vậy tôi để tài xế đưa hai mẹ con em, em đừng từ chối anh nữa, anh không yên tâm."
Thẩm Dĩnh mím môi không nói, cô biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của người đàn ông này rồi, dắt tay con ra đợi ở cửa biệt thự.
Tài xế lái xe tới, mở cửa xe cho cô, Thẩm Dĩnh đỡ con lên xe trước, lúc đóng cửa xe mấy phần rồi mới nói: “Gần đây anh đừng gặp con, chờ người trong nhà anh ổn định lại rồi nói sau."
Một câu nói của cô đã nắm chặt cả người Lục Hi, người đàn ông nở nụ cười nhưng không phải là nụ cười thật sự: “Thẩm Dĩnh, em lo cho con, anh cũng lo. Anh biết chuyện này quá lỗ mãng, nhưng em không thể chỉ vì thế mà cướp đo ạt quyền được gặp con của anh."
"Là em cướp sao? Là do những hành động của người nhà anh ép!" Cô cắn răng nhỏ giọng quở trách, sự lo lắng và kìm nén đều bị hành động của người nhà họ Lục làm cho bùng nổ: “Em tuyệt đối sẽ không cho anh gặp con, đây là lập trường của em, em không thể lấy con em ra đặt cược được."
"Ồ." Anh cười đểu, cười làm cho cô không hiểu được, tiến lên trước một bước, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Em nói với anh như thế thì có thể giải quyết được gì đây? Con đã biết anh là ba, bây giờ anh lại biến mất thì em định giải thích thế nào? Nói như năm năm trước, nói anh đang ở nơi rất xa sao? Cái cớ này chắc em phải đổi rồi đấy."
Thẩm Dĩnh bị anh dồn ép, nửa người gần như bị kéo tới cửa kính xe, cô giơ tay ngăn giữa hai người, hít một hơi thật sâu: “Anh tránh ra."
Tầm mắt của anh sâu như bóng đêm dưới biển sâu: “Thẩm Dĩnh, em nói bây giờ con trách anh, là trách nhiệm của anh, vậy có phải cũng có trách nhiệm của em không, hả? "
Cô tự tiện chủ trương cướp đoạt quyền làm ba của anh, rồi lại nói ra lời nói dối buồn cười như thế, ấn tượng của con đối với anh hoàn toàn là trống rỗng, nhưng anh biết chuyện này là do năm đó anh làm cho cô không còn đường để đi, anh không trách.
Nhưng hôm nay, anh biết sự tồn tại của con, con cũng biết sự tồn tại của anh, anh sẽ không để chuyện lại giống như năm năm trước.
Trái tim Thẩm Dĩnh rối loạn không thôi, thấy sự kiên trì trong đáy mắt người đàn ông, biết rằng anh sẽ không nhượng bộ chuyện này, thế nên trong lòng dù có mâu thuẫn đi nữa cũng cố kìm nén.
Vào lúc quan trọng này mà cãi nhau với anh, thì sẽ không có kết quả tốt, nếu thật sự không thể cho Lục Hi gặp con, vạch rõ giới hạn, có lẽ bây giờ cô cũng không đi ra khỏi căn biệt thự này.
Nếu cô tới thành phố J thì phải nghĩ cách rời đi suôn sẻ, không thể để anh nghi ngờ.
Thẩm Dĩnh im lặng thở ra một hơi, trong lòng có ý định khác, nhưng thái độ lại giả vờ mềm xuống: “Anh muốn sao thì cũng phải chờ con thích ứng mấy ngày rồi nói sau, bây giờ con bị động tiếp nhận nhiều tin tức như thế, không biết nên đối mặt với anh thế nào."
Ánh mắt Lục Hi nhìn chặt cô, đang phân biệt lời cô có mấy phần thật mấy phần giả: “Bao lâu?"
"Em sẽ liên lạc qua điện thoại với anh." Ánh mắt sắc bén của anh làm da đầu Thẩm Dĩnh run lên, sợ anh không tin, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Em ở thành phố J, anh không cần lo em chạy mất."
Gió nhẹ thổi qua trước cơ thể hai người, cuốn đi mùi thuốc súng trong lời nói, rốt cuộc anh cũng đứng dậy lùi ra sau: “Được, anh đợi em."