CHƯƠNG 497: VÌ ANH CHE CHẮN
Đường Uyển trừng mắt nhìn anh, hai tay bảo vệ trước người, mặt mày lúc xanh lúc đỏ, cô tưởng Mã Thiên Xích hiểu sai ý, hoặc nói ở trong lòng anh cô cũng không tệ như vậy, nhưng câu nói đó khiến cô cảm thấy mình như bị tát một cái vào mặt.
Cô định thần lại, ngữ khí nghiêm túc hẳn: “Anh Mã, anh hiểu lầm rồi, tôi không có suy nghĩ này.”
Mã Thiên Xích đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, mỉa mai hỏi cô: “Trừ thân thể này cô còn có cái gì có thể bồi thường chứ, hửm?”
“...”Đường Uyển rất muốn phản bác, nhưng lúc này cô vậy mà không tìm được một lý do.
“1 tỷ 2 coi như tối đó cô tiếp tôi đi, còn xuất hiện trước mắt tôi lần nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.” Nói xong, Mã Thiên Xích không thèm nhìn cô mà trực tiếp rời khỏi phòng bao.
Đường Uyển không ngờ hành vi hôm nay của mình lại chọc giận anh, thầm cảm thấy chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ vừa nãy rời đi kia, anh là thích người phụ nữ đó cho nên mới mượn tâm tư của mình để biểu đạt, vì có thể giúp được đối phương.
Rất khó tưởng tượng, người đàn ông nhìn như vô tình đó cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
“Aiya bà cô trẻ của tôi, cô sao còn đứng ở đây chứ!” Quản lý đẩy cửa vào thì phá vỡ sự trầm tư của Đường Uyển, anh nhìn ly rượu bị đổ lung tung trên bàn, có chút đau đầu: “Cô có phải đắc tôi với khách rồi không?”
Đường Uyển hoàn hồn lại, ánh mắt đảo một vòng phòng bao trống trải, sau đó kéo lấy cánh tay của quản lý: “Anh ta đâu?”
“Vừa xuống lầu... Ài! Cô đi làm gì?”
Quản lý còn chưa nói xong, Đường Uyển đã cầm tờ giấy chạy ra ngoài, cô một hơi chạy ra bãi đỗ xe ở tầng 1, vừa liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh cao lớn đó, anh đang cùng hai vệ sĩ đi về phía xe.
Khu vực đỗ xe không tính quá sáng, là chỗ đỗ xe bên cạnh cửa chính của quán bar, lúc Đường Uyển chuẩn bị đuổi tới thì đột nhiên nhìn thấy điểm sáng rất nhỏ trên áo sơ mi trắng của người đàn ông, vị trí cổ áo, không nhìn kỹ căn bản không phát giác được.
Đường Uyển biết rõ đó là cái gì, cô đã từng thấy điểm sáng lạnh lẽo tê người đó vô số lần trong phim.
Cô thậm chí không kịp suy nghĩ, buột miệng nói: “Anh Mã, cẩn thận!”
Tiếng kêu của cô phá vỡ không gian yên tĩnh đó, lưng của Mã Thiên Xích hơi cứng lại vô thức tránh sang bên trái, ‘Phằng’ một tiếng kim loại va chạm vào nhau sượt qua ghim vào cửa xe, khiến người ta nhìn mà toàn thân lạnh toát.
Tránh được rồi!
Đường Uyển thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hạ xuống, vừa vỗ ngực vừa đi đến trước Mã Thiên Xích: “Dọa chết tôi rồi, may mà nhìn thấy...”
‘Bụp’ một tiếng, tiếng thứ gì đó xuyên qua máu thịt.
Bước chân của cô bỗng chững lại, không, chính xác là vì cảm giác đau đớn bỏng rát khiến cô không thể không dừng lại, vai trái của cô theo quán tính rũ xuống, sau đó là cảm giác tê dại, cô cảm giác da thịt đang bị tróc ra, cực kỳ đau đớn.
Đường Uyển máy móc nhìn bả vai trái của mình, trên áo đã có một mảnh máu lan ra, sau đó khoang mũi cũng toàn là mùi máu nồng nặc, mà nguồn gốc của tất cả đều bắt nguồn từ bả vai của cô...
Tất cả sức lực của cơ thể đều vì sự đau đớn từ vết thương còn mất hết, chân mềm nhũn, mắt nhìn xuống đất, khi cô nhắm mắt chuẩn bị chào đón lớp xi măng cứng nhắc thì cơ thể đột nhiên rơi vào trong lòng ngực cứng rắn.
“Đường Uyển?”
Lần đầu tiên, cái tên từ trong miệng người đàn ông đó nói ra, trầm thấp, mang theo một chút lo lắng.
Đường Uyển dần như dùng toàn bộ sức lực mới mở được mắt ra, đôi mắt lạnh lùng đen láy đó cuối cùng xuất hiện một tia cảm xúc bất đồng, cô không kịp phân tích thì đã ngất đi.
...
Nửa tiếng sau, chiếc xe đỗ dưới chung cư, Mã Thiên Xích trực tiếp bế người từ trong xe ra, áo trên người cô đã được cởi ra, vết thương đã được khử trùng và cầm máu đơn giản, chiếc áo khoác rộng được khoác lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, sắc mặt đã vô cùng tái nhợt.
Bước ra khỏi thang máy, vệ sĩ ở trước mặt kéo cánh cửa ra, trong căn phòng bác sĩ đã đợi sẵn.
Nhẹ nhàng đặt cô lên bàn mổ đã chuẩn bị sẵn, không kịp lên tiếng thì tiêm thuốc mê vào cơ thể của cô, cô chảy máu rất nhiều, nhưng may mắn vết thương không phải là động mạch quan trọng nhất.
“Anh Mã, bây giờ tình hình nguy cấp, chúng ta cần chuyển nơi khác.” Một vệ sĩ trong đó đề nghị.
Phải biết mấy năm nay chuyện như thế này đối với Mã Thiên Xích mà nói quả thực bình thường như ăn cơm, khi đó mỗi ngày đều sẽ có người muốn mạng của anh ta, mỗi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn chuyện thứ nhất chính là chuyển nơi khác.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của anh chỉ dừng trên mặt của Đường Uyển, không có ý muốn rời đi.
Vệ sĩ dường như hiểu ý của anh, không khỏi nóng lòng nói: “Anh Mã...”
“Đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói.” Sau khi để lại câu này, Mã Thiên Xích bèn trực tiếp đi ra khỏi phòng, chuyển sang ngồi trên sô pha ở phòng khách, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, anh lặng lẽ chậm một điếu thuốc.
Quá trình mổ lấy viên đạn rất dài, bởi vì đầu đạn đã xuyên qua hầu hết các mô của cô, gần vào đến xương, khi lấy ra, bác sĩ nhất định phải cực kỳ cẩn thận mới có thể làm được.
Mọi thứ diễn ra một cách có trật tự, nhưng lượng máu mà Đường Uyển mất rất nhiều, nhiều hơn dự tính của bọn họ, sự việc đột nhiên phát sinh, lượng máu mà bọn họ chuẩn bị không đủ dùng.
Một bác sĩ trong đó bước ra, có chút khó xử nhìn người đàn ông đang âm trầm kia: “Anh Mã, bệnh nhân mất máu quá nhiều, lượng máu quá thấp rồi, nhưng bây giờ lại không đủ túi máu...”
“Nhóm máu gì?”
Bác sĩ đó hơi sững sờ: “Vừa kiểm tra được, là nhóm máu A.”
Chỉ thấy anh đứng dậy, dập tắt đầu thuốc vào trong gạt tàn, vừa đi vừa vén tay áo: “Tôi có nhóm máu A, lấy của tôi.”
“Cái này...” Bác sĩ nam đó nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài, có chút không xuống tay được, phải biết Mã Thiên Xích là người anh ta không dám đụng vào.
“Mau lên!” Người đàn ông thấp giọng ra lệnh, ánh mắt sắc bén như muốn đông cứng anh ta lại.
Bác sĩ nam bị dọa sợ: “Được!”
Mã Thiên Xích nằm bên cạnh bàn mổ, mũi tiêm đâm vào huyết quản, anh cũng không thèm nhíu mày, máu tươi màu đỏ sẫm chảy xuống ống trong suốt, sau đó trực tiếp truyền theo cơ thể của Đường Uyển thông qua máy xử lý.
Một đường ống nối với hai người, nhìn cô gái hai mắt vẫn nhắm nghiền, trong lòng Mã Thiên Xích bất giác trở nên lo lắng.
Đối với người xuất thân xã hội đen như anh, bất luận bao nhiêu năm trôi qua, sự khát máu trong cốt tủy khiến anh cảm thấy hưng phấn, đây giống như một loại phản ứng bản năng, nhưng hôm nay nhìn thấy máu của cô gái này lan ra quần áo, anh lại không bình tĩnh được.
Anh mang cô đến đây, gọi bác sĩ phẫu thuật cho cô, cô gái này cứ như thế xông vào thế giới của anh.
Hắc ám, nguy hiểm, nguy cơ tứ phía.
Không có chút phòng bị, cô lại xông vào cục diện này.
Anh không ngờ, lấy được 1 tỷ 2 rồi, Đường Uyển lại đến tìm mình, có điều anh cũng may mắn, nếu như hôm nay cô không đến, người trúng viên đạn đó có phải sẽ là Thẩm Dĩnh?
Ánh mắt của Mã Thiên Xích dừng trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Đường Uyển, tôi đã từng nói còn xuất hiện thì cô sẽ hối hận, bây giờ, sợ rằng ngay cả hối hận cũng đã muộn rồi.