CHƯƠNG 420: ÂM MƯU BẠI LỘ
Cơm nước xong xuôi lại ở nhà lớn trò chuyện một hồi, Lục Hi nói buổi chiều còn phải về công ty một chuyến, nhìn ra Thẩm Dĩnh câu nệ nên hai ông bà cũng không giữ ở thêm, chỉ là trước khi đi một mực nói trà này không tệ, có ý tứ gì, Thẩm Dĩnh đương nhiên là hiểu.
Trên đường trở về, Thẩm Dĩnh nhìn ngoài cửa sổ nhìn cảnh vậy chạy về phía sau, không nói chuyện.
Anh ghé mắt nhìn sang phía cô nhìn thấy chiếc cằm thon thon và sườn mặt nhu hòa của cô, đáy lòng một mảnh mềm mại: "Sao vậy?"
Nghe được tiếng nói, Thẩm Dĩnh lấy lại tinh thần cúi đầu rũ mắt nhìn xuống hai tay đặt trên đầu gối: "Không có việc gì, đang nhớ tới chuyện của ông bà anh."
Nghe vậy, anh hơi nhíu mày: "Nghĩ tới bọn họ làm gì?"
Thẩm Dĩnh muốn nói lại thôi, dừng nửa ngày mới gạt ra một câu: "Trước đó em thật sự cảm thấy bọn họ vô cùng không tốt nhưng bây giờ lại cảm thấy không sao rồi."
Giống như là người mà mình vẫn luôn cảm thấy rất kém cỏi bỗng nhiên biểu hiện của người đó không giống như trong tưởng tượng của chính mình, vượt qua nhận biết của bản thân, rất mâu thuẫn.
Lục Hi nhìn thấy vẻ xoắn xuýt trên mặt cô bất đắc dĩ cười cười: "Lòng người đều sẽ theo thay đổi khi hoàn cảnh thay đổi."
Thẩm Dĩnh gật đầu: "Đúng là như vậy không sai, chỉ là đột nhiên phát hiện ra trên thế giới này không có người tốt tuyệt đối và người xấu tuyệt đối, chỉ có đối với mình tốt hay đối với mình xấu mà thôi."
Thật ra ông cụ là có chút hồ đồ không để ý, nhưng sau khi ông ta hồ đồ không để ý lại đồng ý cho bọn họ ở bên nhau cô lại không cảm thấy như vậy nữa.
Anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần dụ dỗ: "Đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa, không bằng nghĩ xem lúc nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Đăng ký kết hôn.
Mấy chữ này lọt vào trong lỗ tai Thẩm Dĩnh, sau khi cô rút tay ra nhưng không rút được liền nói: "Em đã nói sẽ không dễ dàng đồng ý với anh như vậy rồi mà."
Thời gian hai người quen nhau đã năm, sáu năm, ở bên nhau lâu như vậy đã trải qua chia chia hợp hợp duy chỉ có chưa đi đăng ký kết hôn mà thôi, nghĩ đến một ngày này đã sắp tới, trong lòng Thẩm Dĩnh cất giấu rất nhiều hưng phấn và rung động khó nói lên lời.
Lục Hi hơi dùng sức mấy phần nắm chặt bàn tay của cô, nắm thật chặt, xoang mũi xùy một tiêng: "Sớm muộn gì em cũng sẽ là người của anh."
Nói xong, anh bỗng nhiên lại đem ánh mắt chuyển đến trên người cô, ngay lúc Thẩm Dĩnh không hiểu anh nhìn cái gì thì người này lại đột nhiên lên tiếng: "Gầy quá, gần đây em ăn nhiều hơn chút đi, không vừa tay."
Thẩm Dĩnh thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, đúng là anh đang nhìn vào bộ ngực của mình...
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tức giận trừng anh: "Anh đứng đắn một chút đi!"
"Đã là vợ chồng đứng đắn làm cái gì?" Anh lơ đễnh hỏi lại cô.
Thẩm Dĩnh nghe được mặt đỏ tới mang tai: "Ai là vợ chồng với anh chứ! ?"
"Phụ huynh cũng đã gặp, con cũng đã sinh, em thử nói xem?" Lục Hi dừng xe ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, thời gian chờ tới khi đèn đỏ hết liền đưa tay nhéo một cái lên gương mặt non mịn của cô: "Sao cứ phải cứng miệng làm gì chứ? Chỉ có lúc trên giường em mới có thể nhả ra thôi."
Mặc dù trên xe chỉ có hai người bọn họ nhưng trong tư tưởng của Thẩm Dĩnh vẫn không thể để anh thoải mái như thế, cô xấu hổ đẩy tay của anh ra: "Lục Hi, anh đang nói cái gì đó!"
Đèn xanh bật sáng, Lục Hi cũng không đùa cô nữa mà chuyển đề tài khác: "Em dự định lúc nào về nước Anh?"
Không thể phủ nhận thật sự là anh có chút vội vàng, một ngày chưa xử lý xong chuyện bên kia thì một ngày cô vẫn có khả năng đổi ý.
Quả thực gần đây Thẩm Dĩnh cũng có kế hoạch: "Em đã xem vé máy bay bay sang Anh rồi, buổi xế chiều tương đối phù hợp."
Anh đương nhiên là đồng ý: "Anh sẽ đi cùng với em, đến lúc đó cứ để Phùng Thanh sắp xếp là được."
"Không cần đâu." Thẩm Dĩnh không chút nghĩ ngợi liền từ chối, trong lòng cũng sớm đã chuẩn bị tốt: "Vừa đi vừa về quá mệt mỏi, đi máy bay cũng phải mất mười mấy tiếng, mình em trở về là được rồi."
Thấy anh muốn nói gì đó cô lại vội vàng bổ sung thêm: "Em cũng không có ý định mang theo Tiếu Tiếu, trẻ con rất dễ mệt mỏi, nếu như anh thật sự lo lắng cho em thì thay em chăm sóc con là được."
Thật ra chuyện này cô đã nghĩ sâu tính kỹ rất lâu, nếu như ở nửa tháng trước thì cho dù thế nào cô cũng sẽ không yên tâm để Lục Hi ở một mình với con, nhưng bây giờ thái độ của Thẩm Tiếu đối với anh đã chuyển biến rất lớn nên cô cũng cảm thấy yên tâm, cô đi một chuyến qua đó nhiều lắm cũng chỉ là hai ba ngày, mang con đi theo quả thực quá bôn ba.
Lần này, Lục Hi cũng có chút bất ngờ, cô luôn luôn đem thằng bé bảo vệ ở bên người, anh nhìn nhiều một chút trong lòng cô cũng cảm thấy lo lắng nhưng bây giờ cô lại yên tâm trực tiếp đem Thẩm Tiếu giao cho anh, trong lòng anh thật sự rất cao hứng, thậm chí có chút vui sướng quá mức: "Em nói thật chứ?"
"Thật." Thẩm Dĩnh liếc mắt hướng mặt anh nhìn sang: "Anh chăm sóc thật tốt cho con đấy nhé."
Nghe vậy, bên cạnh người đột nhiên truyền đến tiếng cười ngốc nghếch của anh, tuy không lớn nhưng lại đâm thẳng vào tai: "Nó là con trai của anh nên chắc chắn anh sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt rồi."
Lúc anh nói lời này còn mang theo ý cười, cưng chiều lại dung túng, khiến cho tim Thẩm Dĩnh có chút loạn nhịp.
Cô ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nỉ non: "Anh biết như vậy là tốt rồi."
Anh không nói chuyện, khóe miệng lại giơ lên thật cao, vừa đi về nhà vừa cùng với cô trò chuyện về thằng bé, trò chuyện chủ đề thân mật như vậy khiến tâm tình của anh đã rất lâu chưa được tốt như vậy, ngay cả đường trước mắt đều trở nên rộng rãi hơn, anh nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô chỉ hi vọng con đường này xa thêm một chút.
...
Một bên khác, Hoàng Tử Nhu không biết làm sao từ trong miệng Lưu Phương Phi nghe được tin tức lão Lục đồng ý cho Thẩm Dĩnh và Lục Hi ở bên nhau, cả người đều có chút điên cuồng.
Cô ta nói năng lỗ mãng với Lưu Phương Phi hoàn toàn không coi bà ta như mẹ ruột mà đối đãi, ba cô ta nhìn không vào mắt đi lên đánh cô ta một bạt tai, cũng chính cái bạt tai này đã khiến Hoàng Tử Nhu hoàn toàn đánh hỏng mất.
Cô ta không còn làm ầm ĩ nữa, cũng không còn khóc, ngồi suốt cả một buổi tối trong phòng không nói chuyện cũng không ngủ giống như một cái xác không hồn, sáng sớm ngày hôm sau cô ta như đã quên mất chuyện đó, rửa ráy mặt mũi xuống lầu ăn sáng, lúc lần nữa trở lại phòng ngủ cô ta nhìn đồng hồ một cái sau đó gọi cho một số điện thoại lạ.
Đối phương rất nhanh liền nghe máy nhưng lại không có ai nói chuyện, Hoàng Tử Nhu nhìn chằm chằm vách tường rất lâu, giọng nói lạnh lẽo: "Anh là Lưu Minh đúng không?"
Nghe được cái tên này, rốt cục trong điện thoại cũng truyền ra tiếng tiếng thở dốc có chút trầm thấp của đàn ông, ngay sau đó một giọng nói khàn khàn đã trải qua máy thay đổi giọng nói truyền ra: "Cô là cô Hoàng?"
"Là tôi."
Người đàn ông dừng lại: "Có việc gì?"
"Tôi tìm anh đương nhiên là có chuyện cần làm." Hoàng Tử Nhu lạnh lùng cong môi cũng không nói nhảm: "Tôi nghe nói kỹ thuật theo dõi của anh rất giỏi, bây giờ tôi muốn anh giúp tôi theo dõi một người, được chứ?"
Đối phương nghe cô nói xong khinh thường cười ra tiếng: "Hả, theo dõi ai?"
"Theo dõi..." Hoàng Tử Nhu kéo dài ngữ điệu, trong đầu hiện lên gương mặt Thẩm Dĩnh và gương mặt non nớt kia, ngữ khí chậm một chút sau đó lại lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Thẩm Tiếu, con trai của Lục Hi."
"Nói đùa cái gì vậy?" Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lưu Minh trầm xuống: "Lục Hi là ai chứ, cô bảo tôi theo dõi con của anh ta, cô đùa tôi đấy à?"
"Anh sợ à?" Hoàng Tử Nhu thu tầm mắt lại, đưa tay đặt ở dưới mí mắt, một tay cậy cậy móng tay: "Không phải là tiền thôi sao, tôi trả anh gấp đôi..."
"Ha ha ha." Người đàn ông đột nhiên cười vài tiếng, giọng cười khiến cho người ta có chút sợ hãi: "Chỉ sợ đến lúc đó tôi có mạng kiếm tiền nhưng lại không có mạng mà tiêu thôi."
"Anh yên tâm, tôi chỉ bảo anh giúp tôi theo dõi chứ cũng không bảo anh làm cái gì mà, anh chỉ cần đem động tĩnh của đứa bé kia báo lại cho tôi còn những chuyện khác anh cũng không cần quan tâm." Hoàng Tử Nhu phát giác được anh ta lại muốn mở miệng từ chối liền giành trước một bước nói: "Sau khi chuyện này thành công tôi cho anh ba tỉ."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, bên đầu kia điện thoại rốt cục an tĩnh lại.
Hoàng Tử Nhu biết nhất định là đối phương đang suy nghĩ, cô ta cũng không vội vã ép anh ta mà đợi thêm nửa phút nữa mới hỏi anh ta: "Thế nào, có làm hay không đây?"
Tiếng hít thở của người đàn ông trở nên hơi thô: "Cô có cam đoan sẽ không đem chuyện này nói cho người khác biết không."
Hoàng Tử Nhu thuận miệng đáp ứng: "Anh yên tâm, nói cho người khác đối với tôi cũng không có chỗ tốt."
Thật lâu sau, bên tai an tĩnh lại một lần nữa vang lên giọng nói quỷ dị kia …
"Được, thành giao."