Khi đẩy cửa đi vào, Giang Sở Tinh đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động phía sau, cô ta xoay người thu đầu gối lại, cánh tay ôm lấy người mình, nhẹ giọng hỏi: “Ba Thẩm Dĩnh xuất viện rồi?”
“Ừm.” Lục Hi đóng cửa lại, không có quá nhiều cảm xúc.
Với trạng thái của anh bây giờ mà nói, đi vào phòng bệnh này đã khiến tâm sức anh quá mệt mỏi.
“Hi, em biết trong lòng anh luôn oán trách em, quả thật chuyện này có điểm em làm không đúng, em thừa nhận khi đó em cũng không muốn xung đột, không biết làm sao lại…” Nói đến đây, Giang Sở Tinh dừng lại, vành mắt hơi đỏ lên giống như tủi thân, hối hận không biết phải nói tiếp thế nào.
Lục Hi nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô ta, người đã từng yêu thương, chân quý như em gái ruột, lúc này anh thấy lại có hơi chết lặng, là cô ta thay đổi hay anh thay đổi rồi? Có lẽ là cả hai.
Người đàn ông đi tới đầu giường, nhìn cô ta: “Cố gắng phối hợp điều trị, những chuyện khác không cần lo lắng, đợi em khỉ bệnh muốn đi đâu cũng được.”
Giang Sở Tinh sững sờ, tiếp tục giả vờ không hiểu, cô ta cười: “Em không đi đâu hết, chỉ muốn ở bên anh.”
Cô ta rưng rưng muốn khóc nhìn anh, yếu ớt như bông hoa chập chờn trong mưa bão: “Anh cũng biết…”
Nhưng bông hoa không có lực công kích như vậy lại khiến anh và Thẩm Dĩnh có ngăn cách lớn tới vậy.
Lục Hi không né tránh ánh mắt cô ta mà nhìn thẳng, nói là nhìn nhau nhưng càng giống như anh đang dò xét cô ta: “Hậu quả em ở bên anh chính là như bây giờ, cho nên vì tốt cho em, anh cũng muốn để em đi.”
“Em không quan tâm!” Giang Sở Tinh vội vàng lắc đầu: “Chỉ cần có thể ở bên anh, em không để ý điều gì.”
“Sở Tinh.” Lục Hi bỗng gọi tên cô ta, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng, đôi mắt lần đầu tiên phát ra lãnh ý: “Tất cả những chuyện làm đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.”
Cơ thể Giang Sở Tinh cứng ngắc, từ khi tỉnh lại đến giờ đã gần một tháng, thời gian này anh không hề đề cập tới chuyện của Thẩm Tri Lịch, ban đầu cô ta còn hoảng hốt, sau đó dần bình phục lại, thậm chí cô ta còn cho rằng lòng anh hoàn toàn hướng về mình, không thể ngờ được anh lại tính đưa mình đi một lần nữa!
Những ngày tháng ở cùng cô ta trong bệnh viện thì sao?
Ngoài miệng trách cứ Thẩm Dĩnh thì sao?
Ngay từ đầu người có thể ở bên anh vẫn không phải cô ta mà là tiện nhân kia!
Cô ta cố gắng những điều này cũng vô dụng, trong lòng Lục Hi là hiểu lầm Thẩm Dĩnh đẩy mình xuống, cô ta biết cũng chính vì như vậy nên mới càng thêm tuyệt vọng, vì cho dù đứng ở lập trường này, anh cũng vẫn thích người phụ nữ kia!
Giang Sở Tinh quay mặt đi, sợ để lộ hận ý từ đáy lòng mình, cắn chặt răng, khắc chế cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộng trong lòng mình: “Hi, anh hy vọng em rời đi sao?”
“Không phải anh hy vọng, mà là em.” Giọng anh rất lý trí giống như đã nhìn rõ tất cả.
Bình tĩnh như vậy khiến Giang Sở Tinh cảm thấy sợ hãi, đã từng nhắc đến ba mẹ vô số lần, cô ta không dám tuỳ tiện nhắc tới, sợ sẽ khiến người đàn ông này thấy phản cảm: “Em biết mình sai nhưng em chưa từng nghĩ sẽ hại bất kỳ ai, nhưng Thẩm Dĩnh thì sao? Cô ta suýt chút nữa giết em, anh biết khi em bị đẩy xuống hồ bơi đã sợ thế nào không? Nhưng bây giờ anh lại muốn em rời đi, có lẽ trên thế giới này em là một kẻ dư thừa.”
“Em không dư thừa, cuộc đời em là của bản thân em, không phải của anh cũng không phải của ai khác. Sở Tinh, khoẻ lại rồi đi tìm cuộc sống mà em mong muốn đi.”
“Em không muốn khoẻ lại sao? Em cũng muốn!” Giang Sở Tinh nâng cao giọng, chỉ tiếc thời gian dài chữa bệnh khiến cô ta không có nhiều sức, cất giọng khàn khàn: “Mọi thứ không phải em tạo thành, là anh! Nếu không phải vì anh, em cũng không rơi vào kết cục lẻ loi một mình, nhưng anh nói? Muốn em đi? Hi, anh thay đổi rồi, anh thay đổi đến mức em sắp không nhận ra nữa rồi…”
Cô ta nói mãi rồi cảm xúc cũng trở nên kích động, nước mắt lăn dài trên má giống như Lục hi đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta.
“Sở Tinh, anh không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, anh chỉ là có chút nợ ba mẹ em, điểm này anh hy vọng em có thể hiểu, chỉ cần một ngày anh còn sống thì sẽ bảo vệ em chu đáo, nhưng nhiều hơn nữa, anh không cho em được.”
Giang Sở Tinh mở to mắt, ánh mắt bất chấp lí lẽ nhìn anh: “Ý anh là, anh không có chút áy náy nào với em ư?”
Đôi mắt đẫm nước mắt cực kỳ giống ban đầu khi xảy ra tai nạn xe, mẹ Giang thoi thóp nằm trên giường bệnh, bà đau thương kéo tay anh giao con gái bà cho anh.
Lục Hi nhíu mày nhẹ nhàng nhắm mắt, vẫn không thể đối mặt, không lưu loát nói vài chữ: “Anh không phải ý này.”
“Vậy ý anh là gì, anh nói đi.” Giang Sở Tinh phân rõ anh tôi, chỗ nào đau chọc vào chỗ đó.
Cô ta không quan tâm có phải người mình yêu hay không, cô ta chỉ biết, nếu mình đau thì cô ta sẽ khiến người khác phải đau hơn!
Lục Hi đã bị tình cảm này giày vò bao nhiêu năm, trái tim anh dần lạnh và chết lặng, nếu không phải Thầm Dĩnh xuất hiện, anh có thể sẽ mặc cho Giang Sở Tinh kiêu căng cả đời, nhưng bây giờ anh mới biết, sự nuông chiều của mình đã mang tới cho cô ta điều gì.
“Anh sẽ sắp xếp điều tốt nhất cho em, cố gắng với khả năng lớn nhất cho em cuộc sống mà em mong muống, điều kiện tiên quyết là không được tiếp tục dây dưa vào quan hệ giữa anh và Thẩm Dĩnh.”
“Vốn dĩ Thẩm Dĩnh đâu có tin anh, là vấn đề giữa hai người chứ không phải vấn đề của em.” Giang Sở Tinh nhìn thấy sự đau lòng lướt qua nơi đáy mắt Lục Hi, cô ta giỏi nhất chính là đâm trúng xương sườn mềm của người đàn ông này: “Nếu cô ta tin anh thì sẽ không trở nên như này.”
“Những điều này không liên quan đến em.” Bàn tay đang đặt bên người của người đàn ông âm thầm siết chặt, anh cố gắng hết sức duy trì lý trí mới có thể kìm chế cảm xúc: “Nghỉ ngơi cho khoẻ đi, nghĩ những điều này không có bất kỳ lợi ích gì cho sức khoẻ em đâu.”
Nói xong anh xoay người ra ngoài dường như nhìn cô ta thêm cũng là lãng phí.
Đáy mắt Giang Sở Tinh gần như sắp thành một ngọn lửa: “Lục Hi! Anh muốn em đi cũng được, chỉ cần có thể đồng ý với em một điều kiện!”
Người đàn ông dừng bước nhưng không quay đầu: “Điều gì?”
Giang Sở Tinh hít sâu một hơi, nói từng chữ từng câu: “Ba mẹ em đã mất, bên cạnh không còn người thân nữa, chỉ còn lại một mình bà ngoại em, mặc dù bao nhiêu năm nay tình hình vẫn luôn không tốt, nhưng em cũng muốn ở bên bà nhiều hơn, khi em còn chữa bệnh ở trong nước, em muốn giành chút thời gian đi thăm bà.”
Lục Hi nghe lời này xong thì quay phắt người lại, bên phía bệnh viện vừa thông báo với anh tình hình của Trương Lan Trình xong, bây giờ cô ta lại đưa ra yêu cầu này, là trung hợp hay… cô ta đã biết từ lâu rồi?
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát trên mặt cô ta, biểu cảm nhỏ nhất cũng không bỏ qua, tiếng tim Giang Sở Tinh đập gần như khiến tóc cô ta cũng run lên nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nhìn vào mắt anh: “Đây là yêu cầu cuối cùng của em, cũng không được sao?”