CHƯƠNG 648: CÓ MUỐN Ở BÊN TÔI
Không thể nào!
Bùi Dục thu tay về, ôm chặt đầu của mình: “Mình sao có thể thích cô nhóc choai choai đó chứ, là chưa nhìn thấy phụ nữ hay là làm sao, mình bị điên rồi?!”
Trong phòng tắm lớn, người đàn ông một lát đứng, một lát ngồi trên bể, một lát thẳng eo, một lát gập eo, nếu như bị người khác nhìn thấy chắc chắn tưởng người này tâm thần phân liệt.
Tịch Giai Giai chẳng qua mới xuất hiện trong cuộc sống của anh một thời gian ngắn, vậy mà đáng làm anh đau đầu đến mức độ này không?
Bùi Dục không ngừng hỏi bản thân, nhưng sau khi hỏi lại không tìm ra được một đáp án.
Cuối cùng, kết quả anh tổng kết được có hai điều khiến bản thân anh cực kỳ không nguyện ý thừa nhận…
Thứ nhất, anh đối với Tịch Giai Giai quả thực có chỗ không giống, mặc kệ là cái gì, cô có điểm khác biệt so với những người khác;
Thứ hai, khi đối diện với Tịch Giai Giai, cảm giác kích động mong đợi quả thực so với chán ghét nhiều hơn, anh có một vạn phương thức lựa chọn để dày vò cô, lại duy nhất dùng một loại chính là giữ cô ở bên cạnh mình, anh nhất định phải thừa nhận.
Nghĩ thông suốt hai điểm này, Bùi Dục hít sâu một hơi lại nặng nề thở ra, vậy mà có chút không biết nên đối diện với phần tâm tư này của mình thế nào.
Đừng nói là anh, trên dưới cả Hồng Đỉnh đều biết thái độ của anh đối với Tịch Giai Giai, bao gồm bản thân anh cũng không cảm thấy đối với cô có tình cảm gì đặc biệt, bây giờ bị La Quyết Trình đâm thủng, anh... rất hoảng!
Đều tại anh Quyết Trình, biết rồi còn cứ muốn nói ra!
Trong phòng của mình cách đó rất xa, La Quyết Trình cúp mắt chuẩn bị đi ngủ thì hắt hơi.
Đợi khi Bùi Dục điều chỉnh cảm xúc của mình tắm xong bước xa thì đã trôi qua hơn một tiếng.
Anh vừa ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cô gái nhỏ trên giường, quần áo trên người đã thay bộ sạch sẽ, chăn cũng phủ lên, cực kỳ thành thật ngồi ở đó, từ xa nhìn lại giống như một con búp bê Nga.
WTF.
Anh thế mà có tình cảm với một cô nhóc, không được, anh nhất định phải kịp thời ngăn chặn, giết chết từ trong trứng nước.
Vì thế, Bùi Dục sải bước đi đến, cố ý bày ra cái mặt cau có, sự khinh thường trong đáy mắt và không nhẫn nại hiểu hiện rõ ra: “Ngồi ở đây làm gì, không phải đã nói đến phòng cho khách sao?”
Tịch Giai Giai nhìn người đàn ông đã đi rồi lại quay lại, tắm nước lạnh xong thì thấy còn muốn tức giận hơn lúc trước, cô nhỏ giọng giải thích: “Tôi muốn đợi anh ra nói một tiếng thì đi, sợ anh sẽ nghĩ nhiều...”
Đến khi đó tưởng cô muốn chạy trốn, chắc chắn lại là một phen mưa máu.
Nhưng lời này lọt vào tai của Bùi Dục lại biến thành ý khác, anh giống như con mèo bị giẫm vào đuôi mà lập tức nhảy chân lên, suýt chút nữa thật sự nhảy cẫng lên: “Tôi nghĩ nhiều? Tôi có cái gì mà phải nghĩ nhiều, cô muốn đi đâu thì đi, ai quản cô!”
Lời nói đột ngột này khiến Tịch Giai Giai có chút mù mờ.
Anh vừa rồi còn cản cô không cho đi, thế nào bây giờ muốn cô đi đâu thì đi rồi? Nếu như không phải anh phát bệnh thần kinh giữa đêm, cô thế nào sẽ dày vò nhiều lần như vậy...
Bùi Dục nhìn dáng vẻ có lời giấu trong lòng thì cáu không thôi, chán ghét đi về phía giường nằm, vô cùng bực tức: “Ra ngoài ra ngoài.”
Tịch Giai Giai chỉ ước cách xa anh ra một chút, lập tức từ trên giường bò xuống, đi giày vừa muốn đi ra cửa, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lại lùi lại hai bước.
Cô đứng ở đầu giường cúi người, nhìn người đàn ông đang nằm, ngập ngừng vài lần sau cùng vẫn mở miệng: “Tối nay cảm ơn anh có thể đến phòng bao cứu tôi.”
Bùi Dục tưởng cô ngay cả đầu cũng không quay lại mà chạy mất, không ngờ lại nói ra một câu như vậy, khiến anh sững người.
Tịch Giai Giai hai tay đan nhau ở trước người, cảm thấy bản thân bất luận thế nào vẫn nên biểu đạt lòng cảm ơn với anh: “Mặc dù tối nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng chuyện anh cứu tôi, tôi rất cảm ơn.”
Giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái giống như ly nước hoa quả thêm đường, Bùi Dục chậm rãi quay đầu nhìn cô, vai rụt lại, mắt tràn đầy sự cảnh giác, bộ dạng này cho dù mỹ nữ động lòng người lọt vào trong mắt cũng chỉ hai từ cụt hứng.
Nhưng Bùi Dục nhìn, không những không mất hứng còn cảm thấy có chút thuận mắt là thế nào?
Cô không biết vào nửa đêm một tiểu bạch như thế này lại nói lời cảm ơn với người hay khi dễ mình, rất nguy hiểm sao?
Bùi Dục ‘soạt’ một tiếng từ trên giường đứng dậy, động tác quá mạnh, cúc áo của áo ngủ đều mở ra, để lộ nửa cơ bụng màu đồng.
Tịch Giai Giai có chút xấu hổ di chuyển ánh mắt sang chỗ khác: “Tôi nói xong rồi, vậy tôi về phòng cho khách.”
“Tịch Giai Giai.” Còn chưa dứt lời, Bùi Dục trực tiếp cắt ngang lời của cô, đứng trước mặt cô, giống như một bức tường người trực tiếp đem người của cô giam lại.
Tịch Giai Giai nuốt nước bọt, hai tay trước người siết chặt lại, cảm thấy căng thẳng hoảng loạn: “Làm, làm sao?”
“Đã từng yêu đương chưa?”
Tịch Giai Giai còn tưởng anh sẽ hỏi vấn đề gì, cô không ngờ anh lại nói ra một câu như vậy.
Bỗng dưng có chút bối rồi, cô trả lời theo bản năng: “Không có.”
Đừng nói là yêu đương, thời còn đi học chỉ biết liều mạng học, ngay cả yêu thầm một bạn nam nào cũng không có, sau này có lần họp lớp mới biết trong lớp hồi đó có nam sinh thích cô, trong sáng trong tối biểu đạt rất nhiều lần đầu không nhận được hồi đáp, còn tưởng bị từ chối rồi, thật ra cô căn bản không có nhận được tín hiệu gì cả.
Cô là người đối với chuyện lớn đặt biệt rõ ràng, nhưng đối với chuyện nhỏ cũng có chút hiền như khúc gỗ, có lẽ là tiết tấu cuộc sống quá vội, cô không có thời gian đi suy nghĩ cảm nhận về những cái này.
“Không có.” Bùi Dục khẽ gật đầu, khóe môi khẽ cong lên tỏ ý hài lòng: “Rất tốt, tôi còn chưa từng yêu cô gái nào như thế này, em ở bên cạnh tôi đi.”
What?!
Anh vừa mới nói cái gì?
Tịch Giai Giai mở to mắt ra nhìn anh, cả người đều thấy không tốt.
Ý câu nói này của anh nếu như cô không có hiểu sai, chắc là nói muốn qua lại với cô?
Nhưng anh trước đó mới dày vò cô quá đáng như vậy, thậm chí cho đến tối nay vẫn còn đang khi dễ cô, tại sao...
Tịch Giai Giai không hiểu, hoàn toàn không hiểu, cô còn không có cảm giác xấu hổ hay vui mừng sau khi được tỏ tình, mà chỉ thấy lo lắng sợ hãi: “Anh, anh thích tôi?”
Bùi Dục sau khi nghe mấy từ này, tai giống như bị ong đốt, anh giống như muốn che giấu điều gì đó, phản bác: “Chỉ là yêu đương, nói thích hay không thích làm cái gì.”
Thế giới của người trưởng thành, chỉ cần nhìn thuận mắt thì hai người ở bên nhau, không được thì rời tay, không có ai không rời xa được ai cả, cũng không có cái gì là thích hay không, thuận theo trái tim là đủ rồi.
Nhưng quan điểm tình cảm như thế, đừng nói là Tịch Giai Giai, ngay cả một cô gái bình thường cũng không chấp nhận được.
Con gái cần chính là một lời hứa, một loại bạn có thể đối tốt với cô gái đó, khiến cô gái đó cảm nhận được vui vẻ hạnh phúc khi hai người ở bên nhau.
Cho nên Tịch Giai Giai không thèm suy nghĩ mà lập tức từ chối: “Tôi không thể ở bên anh.”
Không phải không muốn, cũng không phải không được, mà là không thể.
Câu trả lời như thế khiến Bùi Dục cực kỳ buồn bực: “Tại sao?”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Tịch Giai Giai đưa ra một lý do khiến anh càng thêm khó chịu…
“Bởi vì tôi không thích anh.”