CHƯƠNG 728: LẦN NÀY NÓ THẬT SỰ ĐỘNG TÂM RỒI
Hai người vừa mới xác định quan hệ, Bùi Dục đối với cô lại càng hưng phấn, lúc này lại sợ vì chuyện của gia đình cô, hai người chỉ có thể lén lút gặp mặt.
Điều này đối với Bùi Dục mà nói, là cực kỳ khó nhẫn nhịn, không, không chỉ anh, đối với bất kỳ một người đàn ông nào mà nói đều cực kỳ khó nhẫn nhịn.
Cho nên lúc này vừa chạm vào môi của cô thì anh lập tức có phản ứng, rõ ràng không phải chưa từng trải qua cái thời nông nổi chưa trải sự đời, nhưng lúc này vậy mà gấp gáp đến mức không nhịn được.
Chỉ đáng tiếc đây là ở bên ngoài, muốn làm cái gì cũng có lòng mà không có sức, Bùi Dục chỉ đành hung hăng hôn cô, muốn nuốt cả người cô vào.
Tịch Giai Giai thừa nhận sự tấn công như cuồng phong vũ bão này, hai tay siết chặt áo trước mặt của anh, gần như hít thở không thông.
Hai người đang lúc ý loạn tình mê, ai cũng không chú ý một người phụ nữ trung niên ở gần cửa khu hoa viên nhỏ đang đi tới, đợi người đó đến, đối phương đột nhiên kêu lên: “ôi, đây, đây là đang làm cái gì vậy!”
Bác gái trung niên vừa nói vừa che mắt lại vội vàng đi qua hai người, khi đi còn không quên lẩm bẩm vài câu: “Đây là ở bệnh viện, nơi công cộng không thể chú ý chút sao...”
Tịch Giai Giai bị giọng nói của đối phương dọa cho giật mình, lập tức bèn tỉnh táo lại, cô vội vàng từ bên cạnh Bùi Dục đứng dậy, xoay lưng với người đó, mặt mày sắp bị đốt cháy rồi.
Bùi Dục ngược lại rất điềm tĩnh, mắt nhìn thấy người phụ nữ đó nhanh chóng rời khỏi, sắc mặt cũng không thay đổi, đợi người đó đi rồi, anh lập tức lại muốn đưa tay kéo Tịch Giai Giai, nhưng bị cô tránh được.
Người đàn ông nhướn mày: “Tránh anh?”
“Đừng, đừng quậy nữa, em cũng phải đi lên rồi.” Xuống đây đã gần 40 phút, còn không quay về Đường Lệ Quyên sẽ lại cằn nhằn cô.
Bùi Dục vừa nghe cô muốn trở về, lập tức cả người đều thấy không thoải mái, biểu cảm không vui treo trên mặt, một chút cũng không che đậy, chính là để cô nhìn cho rõ ràng: “Anh quá thảm mà, anh mang cơm đến cho em thời gian đi đường so với thời gian gặp em còn dài hơn.”
Tịch Giai Giai cũng có chút không nỡ, nhưng lại không thể ở lại lâu hơn được nữa, hai tay chắn trước ngực có chút không biết làm sao.
Cô có phải nên an ủi anh một chút không? Hoặc dỗ dành anh?
Nhưng người này là Bùi Dục, cô nên dỗ thế nào...
Tịch Giai Giai bình thường mặc dù nói cũng không nhiều, nhưng cô không phải một người không biết nói chuyện, chỉ có điều mấy lời thừa thãi nói tương đối ít, nhưng lúc này lại cảm thấy bản thân quả thật ngay cả một câu mát lòng mát dạ cũng không nói ra được.
Bùi Dục nhìn ra vẻ khó xử của cô, cũng không nhẫn tâm nói thêm gì nữa, chỉ đành đứng dậy, cầm chiếc hộp cơm giữ nhiệt trong tay: “Bỏ đi, cách mạng chưa thành công, đồng chí anh tiếp tục cố gắng vậy.”
Nói xong, anh dùng một tay rảnh rang còn lại nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu của Tịch Giai Giai, giống như xoa đầu chó con, đáy mắt ẩn chứa sự cưng chiều và dịu dàng.
Tịch Giai Giai nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang đi phía trước, cô gần đây vì Tịch Hướng Vinh cũng rất mệt, nhưng sau khi nhìn thấy anh, cảm giác mệt mỏi đó lại gần như biến mất quá nửa.
Cô đuổi theo kéo tay áo của anh lại: “Thật ra em bình thường sau khi tan học ở trường, chúng ta có thể lén lút gặp nhau.”
Bên phía bệnh viện không tiện, Đường Lệ Quyên lại không cho cô thuê trọ bên ngoài, thời gian duy nhất có thể gặp mặt cũng chính là khoảng thời gian cô tan học.
“Nhưng có thể mỗi lần đều không thể gặp nhau quá lâu, em sợ mẹ em sẽ phát hiện.”
Bùi Dục nhướn mày mỉm cười: “Em ngược lại đem mấy lời xấu xa đều nói đúng trọng tâm rồi đấy.”
Đáng thương cho người đẹp trai như ‘lốp dự phòng’ như anh, chỉ có thể gọi là tới thôi.
Có điều có cách gì khác chứ?
Muốn gặp cô cho nên mặc kệ thời gian nào, có thể gặp bao lâu, đối với Bùi Dục mà nói đều đủ rồi, đối với cô, anh vĩnh viễn đều OK không có vấn đề gì.
Nếu như không phải gặp được một người như thế này, đáng chết anh cũng không tin mình có thể vì một cô gái mà làm đến mức độ này.
Đây là loại người Bùi Dục đã từng coi thường nhất, hiện nay bản thân anh lại cam tâm tình nguyện đi làm mọi thứ.
“Chỉ cần em có thời gian thì gọi điện cho anh, anh đến gặp em.” Động tác anh nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của cô rất tự nhiên.
Rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường, nhưng lọt vào trong tai của Tịch Giai Giai lại khiến cô cảm động muốn khóc.
Bốn chữ ‘anh đến gặp em’ này thắng mọi lời nói đường mật, anh hứa với cô, chỉ cần cô muốn gặp anh, anh sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô.
Tịch Giai Giai tiễn Bùi Dục ra khỏi bệnh viện, hai người đi phía sau, sợ sẽ bị nhìn thấy, đứng ở bên đường chờ nửa phút, tài xế đã lái xe đến.
Tịch Giai Giai thấy anh cúi người chui vào trong xe, cửa xe hạ xuống, gương mặt điển trai cùng đôi mắt lay động hướng về phía cô: “Trở về đi, có chuyện thì liên lạc với anh.”
“Không sao đâu, anh yên tâm đi.” Tịch Giai Giai chần chừ không muốn đi, nhưng cô bắt buộc phải đi rồi, không có cách nào nữa: “Em lên trên đây, anh đến nhà thì nói với em một tiếng.”
“Ừm.” Bùi Dục vẫy vẫy tay, khẽ mỉm cười với cô: “Đi đi, nhớ phải nhớ anh.”
Người này còn thật là... đến cuối cùng cũng phải trêu chọc một chút.
Vì vậy, Tịch Giai Giai đỏ mặt xoay người đi về phía trước, đợi đến góc cua, cô quay đầu giơ tay vẫy vẫy, lúc này mới rảo bước rời khỏi.
Bùi Dục đợi mãi khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì mắt thu hồi ánh mắt lại, cửa xe được đóng lại, anh đưa tay day day chân mày, phân phó tài xế: “Đi thôi.”
Hai người anh anh em em, khi đang yêu nhau, ai cũng không phát hiện ở con đường đối diện, trong một chiếc hơi màu trắng không bắt mắt lắm, một người đàn ông đang cầm máy ảnh màu đen chụp cảnh tạm biệt của hai người.
Mọi chuyện xảy ra ở cổng bệnh viện vừa rồi đều bị ống kính quay lại, trong đó cũng bao gồm cảnh hai người eo ôm nhau đứng đợi tài xế.
Đợi đến khi xe của Bùi Dục rời khỏi, người đàn ông mở chiếc laptop ở sau xe ra, trực tiếp cắm thẻ nhớ vào, sau khi load ảnh xong, anh ta chọn mấy bức thân mật nhất gửi vào trong một email lạ.
Không đến 5 phút, điện thoại báo một tin nhắn mới, ấn vào xem, là tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng X gửi đến-
Đuôi số tài khoản 3758 của ngân hàng X của quý khách đã nhận được 3 tỷ.
Người chuyển khoản là ai không cần hỏi cũng biết, có thể có được cuộc sống như thế, đối với loại người chuyên theo dõi chuyện riêng tư trong thời gian dài như anh ta mà nói cũng là một đơn hàng béo bở.
Một bên khác, trong phòng khách của nhà họ Bùi, ông cụ nhìn bức hình thủ hạ cầm đến cho, tổng cộng có 12 bức, mỗi bức đều có thể nhìn rõ động tác giữa hai người, cảm giác thân mật không có khoảng cách đó không phải là diễn, mà chủ nhân trong bức hình chính là Bùi Dục và Tịch Giai Giai.
Ông cụ càng nhìn thì sắc mặt càng tối lại, đến cuối cùng, ngay cả quản gia ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh, ở bên cạnh ông cụ nhiều năm như vậy, đối phương có tâm tư gì, một ánh mắt ông ta bèn có thể đoán ra.
Đối với một người vui buồn không lộ rõ trên mặt mà nói, thần sắc thâm trầm lúc này tuyệt đối là rất tức giận.
Trong lòng quản gia kiêng kỵ, nhưng nên nói thì vẫn phải nói: “Ông Bùi, ông đứng tức giận, trước cứ để thám tử tư đó tiếp tục điều tra, xem thử rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì tức giận cũng không muộn, cậu chủ còn trẻ, quen mấy cô bạn gái cũng là điều bình thường.”
“Bình thường?” Nghe xong lời này, ông cụ lập tức lạnh giọng: “Nó trước đây nhiều phụ nữ ở bên cạnh như vậy, ông nhìn thấy nó vì ai ngay cả công việc cũng không quan tâm chưa? Trực tiếp chạy đến bệnh viện rồi, ánh mắt trong bức ảnh cũng tràn ra ý cười, Bùi Dục nó là người vui tính sao?!”
Lời này quản gia không phản bác, dù sao tính cách của Bùi Dục cũng được mọi người công nhận, có yêu đương cũng không thay đổi, nhưng lần này rõ ràng có thể cảm nhận được cậu chủ động tâm rồi.
Mà ông cụ sợ nhất chính là anh thật sự động tâm.
Quả không ngoài dự đoán, một giây tiếp theo bèn nghe thấy giọng nói thâm trầm của ông cụ: “Điều tra thông tin của cô gái đó cho tôi, tôi muốn toàn bộ thông tin, càng nhanh càng tốt!”