CHƯƠNG 664: NGƯỜI MỀM YẾU NHẤT LÀ ANH.
Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận rất rõ ràng trạng thái của anh không được đúng lắm, giống như là đang hoàn toàn phong ấn mình trong một thế giới khác vậy, tất cả những suy nghĩ và cảm xúc của anh đều dừng lại ở trong thế giới đó, không ngừng hối hận, thậm chí là nuối tiếc về việc làm ban đầu của mình.
“Không phải như vậy đâu, Hi à, anh đã làm rất tốt rồi, nếu như em là anh, em căn bản là sẽ không biết nên làm sao thể đối mặt với người nhà nữa, cuộc đời của con người không ai là có thể cứ tiếp tục đi mãi đi mãi được, tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng mà anh phải chấp nhận hiện thực này.” Cô dùng sức ôm lấy anh, muốn kéo anh ra khỏi vực sâu của sự tự trách: “Cái chết của ông cụ không có liên quan đến anh, ông ấy là bị bệnh, điều anh nên làm là ở bên cạnh ông ấy, đi cùng ông ấy trong đoạn đường cuối cùng của cuộc đời này, anh không phải là không tốt, ông cụ cũng rất kiêu ngạo vì anh, cũng hiểu được lòng của anh, nếu như anh muốn để ông ấy đi qua hết đoạn đường này mà không có nuối tiếc gì thù đừng như vậy nữa!”
Lời nói của cô khiến cho ánh mắt đang rời rạc tan rã của anh lại tìm về điểm tụ lần nữa, thay vì nói là đang hỏi cô, nhưng càng giống như là anh đang tự lẩm bẩm nói với chính mình hơn: “Anh như vậy sẽ chỉ khiến cho ông ấy ra đi một cách bất an sao…”
“Đúng vậy, cho nên anh phải phấn chấn lên, trở lại làm một đứa cháu ngoại khiến cho ông ấy cảm thấy kiêu ngoại, khiến cho ông ấy đi càng thêm yên tâm và thanh thản hơn, chứ không phải là tràn đầy nuối tiếc.”
Lục Hi nhìn những ánh đèn xa xa ngoài cửa sổ, những chùm sáng hiện lên dưới đáy mắt đang giăng sương mù của anh trở thành những đoá hoa lờ mờ, có màu đỏ, có màu xanh, có màu vàng...khiến mắt anh đau nhói, nhưng cũng soi sáng đi mảnh u tối trong trái tim anh.
Phải a, cuộc đời đã đến bước này rồi, anh không thể tiếp tục ích kỷ hơn nữa, phải để cho ông cụ đi thật an tâm, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, thì ngay cả tư cách buồn bã anh cũng không xứng có.
Câu nói này dường như đã đưa Lục Hi ra khỏi nơi đáy biển sâu u tối mà giơ ngón tay ra cũng không thấy năm ngón đâu, đầu óc anh tỉnh táo rất nhanh, lúc này mới cảm nhận được gió thổi từ bên ngoài cửa sổ có chút lạnh.
Vừa nãy anh thậm chí là không thể cảm nhận được thứ gì từ thế giới bên ngoài, trong lòng chỉ toàn là sự tự trách bản thân và cảm thấy tội lỗi.
Anh đứng thẳng người dậy, quay người nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang đứng đằng sau mình, trời đã khuya, trên gương mặt cô viết đầy những sự mệt mỏi, mấy ngày nay anh khó chịu, cô cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, ở bên cạnh anh rồi đồng thời còn phải chăm sóc Thẩm Tiếu, người cô cũng gầy đi rồi.
Lục Hi đau lòng mà đưa tay lên vuốt ve phần đen đen dưới đôi mắt cô, yết hầu cuồn cuộn: “Xin lỗi, để em mệt mỏi theo anh rồi.”
“Nói gì thế, anh là chồng của em, nếu như bây giờ em còn không thể ở bên cạnh anh thì anh còn cần em làm gì nữa?” Thấy anh cuối cùng cũng nghe lọt tai lời nói của người khác, Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cô đưa tay lên khoác lên cánh tay anh: “Đi thôi, chúng ta về nhà, ngày mai chúng ta cùng đưa Thẩm Tiếu đến đây chơi với ông cụ.”
Lục Hi để mặc cô kéo lấy mình, trong lòng cuối cùng cũng có một tia ấm áp: “Được.”
Trong màn đêm tĩnh mịch, ít nhất thì bên cạnh anh, còn có cô.
Sau cuộc nói chuyện lần này, Thẩm Dĩnh rõ ràng có thể cảm nhận được, lúc Lục Hi đối diện với ông cụ, đã nói chuyện nhiều hơn trước rất nhiều.
Anh vốn không phải là người giỏi thể hiện bản thân, bình thường anh chỉ nghe người khác nói, rất hiếm khi chủ động bộc lộ bản thân mình.
Nhưng mà hai ngày nay, anh luôn ở bên cạnh giường bệnh, không những là hỏi han ân cần, mà còn làm những chuyện để khiến ông cụ vui vẻ với Thẩm Tiếu.
Nhưng điều không lạc quan chính là trong khoảng thời gian này, ý thức của ông cụ đột nhiên trở nên hỗn độn, thời gian ngủ rất dài, lúc mở mắt ra thì cũng toàn là ngẩn ngơ, ánh sáng dưới đáy mắt càng lúc càng ít, cả người trở nên càng lúc càng trầm.
Tất cả mọi người đều biết là chuyện gì, đến cuối cùng Lý Dĩnh Phiên cũng không muốn đến bệnh viện với Lục Hi và Thẩm Tiếu nữa, sợ mình sẽ không kìm chế nổi cảm xúc mà khóc ngay tại chỗ.
Trong một đêm, Lục Hi ở lại bên cạnh giường, Thẩm Dĩnh vốn cũng muốn ở lại, nhưng có nói gì anh cũng không chịu, anh lo sức khoẻ của cô không chịu nổi nên bảo tài xế đưa hai mẹ con về.
Nhưng không ngờ, trong một đêm rất bình thường, sức khoẻ của ông cụ đã xảy ra vấn đề.
Ăn cơm tối xong, vào lúc chín giờ tối, ông cụ còn kêu anh đi tìm một nhân viên y tế đến để tạm thời rút ống dẫn thực phẩm trong miệng ra.
Vào giây phút ống dẫn thực phẩm rời khỏi dạ dày và lấy ra khỏi miệng, ông cụ đau đến biến sắc, có thể tự do há miệng ngậm miệng, không có cái ống đó cản trở, vẫn là dễ chịu hơn nhiều.
“Bị bệnh là khổ a…” Thanh âm ông cụ khàn khàn nói với Lục Hi, trong hốc mắt già nua mang theo chút ướt át.
“Ông cứ kiên trì, sẽ khoẻ lên thôi.”
Ông cụ nghe vậy thì lắc đầu: “Ông biết tình trạng sức khoẻ của mình mà, Hi à, cháu không cần giấu ông đâu, ông không có mấy ngày nữa đúng không…”
Lục Hi không biết là còn nói được gì nữa, rất muốn nói với ông cụ là không phải, vẫn còn có thể đi tiếp một thời gian rất dài nữa, nhưng anh không nói ra được, nhìn khuôn mặt có hơi vàng vì truyền dịch, anh không nói ra được gì hết.
“Nhiều năm như vậy rồi, cháu không thay đổi chút nào cả.” Ông cụ gắng gượng sự khó chịu của cơ thể mà nhỏ tiếng nói chuyện với anh, ông sợ nếu như bây giờ mình không nói thì sau này sẽ thật sự không còn cơ hội nữa: “Kể từ lúc cháu được vài tuổi, người trong nhà hỏi cháu vấn đề gì, cháu đều căng mặt lên, lớn hơn một chút thì còn cứng miệng hơn nữa, sau khi đi làm thì chưa hề ai oán với gia đình qua, cháu đó, chính là đứa sống mệt mỏi nhất…”
Lục Hi ngồi ở bên cạnh lắng nghe, anh không có nói gì, nhưng bộ dạng cúi đầu rũ mắt vô cùng ngoan ngoãn.
Ông cụ đã lâu chưa được nhìn thấy bộ dạng nghe lời như vậy của anh rồi, nhịn không được mà lải nhải thêm hai câu: “Đừng cứ luôn cảm thấy là mình nên làm cái này, phải làm cái kia, con người làm gì có nhiều cái nên như vậy, không bị bệnh không có tai hoạ đã là đủ tốt lắm rồi, ông biết cháu luôn có cảm giác áy náy với gia đình, Tiểu Hi à, là gia đình có lỗi với cháu…”
Nhớ tới năm đó Lý Dĩnh Phiên và ba ruột của Lục Hi, ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn, hở một tý là làm ảnh hưởng đến trên người con trẻ, ra tay đánh nhau đã trở thành bữa cơm hằng ngày trong nhà, sự tổn thương đối với một đứa trẻ nhất định sẽ đi đến cuối đời.
Cho nên tính cách của Lục Hi từ nhỏ đã rất thu mình, không hề cởi mở chút nào, có một khoảng thời gian rất dài người trong nhà đều sợ đứa trẻ sẽ bị ấm ức hoặc e dè.
Sau này Lục Hi sở dĩ theo ngành luật sư này, là vô cùng có liên quan đến trải nghiệm trưởng thành của anh, cho nên chuyện đầu tiên mà anh làm sau khi sự nghiệp của anh thành công chính là tuyên bố không nhận vụ án ly hôn.
Mấy thứ đó đối với anh mà nói, dù sao cũng rất trầm trọng.
Sau đó, Lý Dĩnh Phiên bước ra khỏi bóng tối và tái hôn, có được Lục Thiển, tất cả đều đi đúng hướng, nhưng lại phớt lờ đi cảm xúc của anh, cho nên anh càng ngày càng xa lánh với gia đình, nhưng mỗi lúc có thời gian, anh đều là người đến một mình.
Mấy chuyện này ông cụ đều nhìn thấy, người càng già thì ánh mắt càng độc, tất cả những gì mà anh làm ông đều bỏ vào trong lòng.
Lục Hi do dự một hồi, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay của ông cụ: “Ông đừng nói như vậy, bây giờ cháu không phải rất tốt sao.”