CHƯƠNG 384: Ở CÙNG MỘT ĐÊM
Thẩm Dĩnh không nhớ rõ đêm qua mình ngủ như thế nào chỉ nhớ rõ sau khi anh nói xong câu nói kia cô bắt đầu yên lặng chảy nước mắt, vừa chảy nước mắt vừa che trong chăn sợ bị anh nhìn thấy, trong lúc mơ mơ màng màng thìngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, đầu Thẩm Dĩnh đầu đã lộ ra bên ngoài chăn, Lục Hi nghỉ ngơi trên ghế bên cạnh đã không thấy bóng dáng đâu, cô từ trên giường ngồi dậy, xoay người xuống giường mặc giày rồi đi vào toilet rửa mặt qua loa một chút.
Qua mười mấy phút ngay lúc Thẩm Dĩnh rửa mặt xong đang chuẩn bị lau khô thì cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, ngoại trừ tiếng bước chân tiến vào còn có cả mùi vị của cơm chín.
Bụng Thẩm Dĩnh cũng phối hợp kêu rột rột hai tiếng, hôm nay cô đã hạ sốt, khẩu vị so với hôm qua cũng đã khá hơn nhiều, nhìn thấy bánh bao hấp và cháo gạo trên tay anh cảm thấy rất thèm.
Lục Hi không ngờ cô đã thức dậy sửng sốt chen vào trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp này, động tác theo quán tính đưa tay chụp lên trán của cô: "Nhiệt độ vừa vặn, rất tốt, có thể ăn cơm rồi."
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài trước, bày đồ ăn vừa mang lên từ dưới lầu mở ra trên bàn.
Thẩm Dĩnh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên trán dường như còn lưu lại nhiệt độ từ lòng bàn tay của người kia, bàn tay đàn ông khô ráo ấm áp, xúc cảm này dường như cô không cảm thấy quá lạ lẫm, đêm qua trong lúc ngủ mơ màng đã nhiều lần cô cũng có thể cảm giác được lực đạo như vậy.
Chẳng lẽ cả tối hôm qua anh cũng ngủ không được ngon, suốt cả đêm đều lo lắng chuyện cô bị sốt cao này?
Thẩm Dĩnh chắc chắn đó không phải là ảo giác của mình, chỉ là cô không nhớ nổi anh đã làm như vậy bao nhiêu lần.
Ngay lúc cô đang cố gắng nhớ lại, bên ngoài toilet Lục Hi đã lên tiếng gọi: "Rửa xong thì ra đây nhanh chút đi, đợi chút nữa đồ ăn lạnh rồi ăn sẽ không ngon nữa."
Thẩm Dĩnh cắn môi, lắc đầu hất ra cảm xúc ngổn ngang trong đầu: "Đến rồi đây!"
Thẩm Dĩnh dời một thanh cái ghế nhỏ ngồi đối diện anh, trên bàn đã bày sẵn cháo gạo, trứng gà, còn có cả dưa chuột muối và bánh bao hấp, đặc biệt là bánh bao hấp, tròn tròn phình lên nhìn rất ngon miệng.
Cô đưa tay ra nhón lấy một cái nguyên vẹn nhét vào trong miệng, cái miệng phồng lên dường như sắp không nuốt nổi, nhai nuốt một hồi mới mơ mơ hồ hồ nói ra được mấy chữ: "Ăn rất ngon."
Lục Hi thấy khẩu vị của cô đã tốt hơn nhiều, ăn cũng rất vui vẻ, biết cơ thể cô đã không còn gì đáng ngại nữa, anh cũng dùng đũa gắp một cái bánh bao hấp bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt cắn mở vỏ bánh bao thật mỏng có thể cảm giác được sự hòa quyện đậm đà của nhân bánh và nước canh ở trong miệng, anh cố ý để cho người ta làm rồi đưa tới, còn dặn dò đầu bếp nhất định phải ít muối ít dầu, hương vị thanh đạm hơn so với bình thường một chút nhưng không ngờ lại vẫn ăn ngon như cũ.
Bốn lồng bánh bao hấp trong nháy mắt bị tiêu diệt sạch sẽ, Thẩm Dĩnh uống thêm một ngụm cháo gạo thì không thể uống thêm nổi nữa, cô ăn đã quá nhiều còn có chút tức bụng.
Cô cúi đầu sờ lên cái bụng đang lồi ra một khối tròn trịa rất rõ ràng của mình, nhất thời miệng nhanh hơn suy nghĩ: "Em như này giống như đang mang thai vậy."
Thật ra cô đang nhớ tới lúc mang thai Thẩm Tiếu, một hai tháng đầu gần như cô không hề phát hiện ra, đến tháng thứ ba bụng bắt đầu mới nhô dần ra.
Ban đầu cô còn rất khó chịu, luôn cảm thấy eo mình thô lại rất kỳ lạ dị dạng nhưng thời gian lâu dài cũng trở nên quen thuộc.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy bụng mình bị cơm khiến cho phình ra nên hơi cảm khái mà thôi.
Nhưng mà người nói vô tâm còn người nghe lại cố ý, Lục Hi nhìn thấy dáng vẻ cô cúi đầu sờ lên bụng trong đầu lại tưởng tượng ra dáng vẻ lúc cô đang mang thai Thẩm Tiếu.
Chắc chắn là rất vất vả, cũng rất mệt mỏi, trong lòng nhất định đã tiếp nhận rất nhiều áp lực và sợ hãi.
Lục Hi không dám nghĩ sâu hơn nữa, anh sợ mình một khi nghĩ quá nhiều sẽ không khắc chế được chua chua trong mũi, gần đây nước mắt của anh tương đối nhạy cảm, nhạy cảm đến mức ngay cả chỉnh bản thân anh cũng ghét bỏ tình trạng này.
Anh đứng dậy thu dọn sạch sẽ đồ ăn còn thừa lại trên bàn nhờ đó cũng che giấu một màn yếu ớt và xúc động trong lòng mình.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì có y tá tới đo nhiệt độ cơ thể và làm một vài kiểm tra cơ bản cho cô, y tá cho ra kết luận là nhánh khí quản của cô còn hơi viêm nhưng chỉ cần uống thuốc một tuần là được.
Buổi sáng còn cần truyền thêm ba bình nước, xem như củng cố một chút.
"Anh là gì của cô ấy vậy? Lần sau cũng không thể để sốt cao nghiêm trọng như vậy mới đưa tới đây được, lần này thân thể không có vấn đề gì khác là rất may mắn rồi đấy, sốt cao như thế này chắc chắn cơ thể sẽ có tổn thương nên sau này nhất định phải chú ý hơn!" Sau khi bác sĩ cắm kim truyền nước xong không nhịn được lải nhải.
Lục Hi chăm sóc cho cô một ngày một đêm nên tất cả mọi người tự nhiên cũng coi anh thành bạn trai của Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh đang định giải thích thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh cũng rất phối hợp đáp lại: "Ừm, lần sau nhất định sẽ chú ý hơn."
Không ngờ lúc anh đối mặt với người khác lại trở nên kiên nhẫn khiêm tốn như thế, bây giờ anh thật sự đã diễn cái thân phận 'Bạn trai cô' này như thật rồi sao?
Thẩm Dĩnh không còn lời nào để nói đành trơ mắt nhìn anh ra vẻ là người nhà bệnh nhân trao đổi cùng với bác sĩ, vốn là hơi tức giận nhưng nhìn lâu lại sinh ra một chút cảm giác khác thường.
Bỏ qua không nói tới những cái khác, chỉ từ dáng vẻ và tính cách mà nói thì người đàn ông này thật sự có để cho người ta có suy nghĩ muốn dựa vào.
"Được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi tôi, để ý bình truyền nước, lúc nào hết thì gọi người tới thay."
"Được, cảm ơn."
Sau khi bác sĩ đi rồi Thẩm Dĩnh nhìn lên bình truyền nước đang rơi xuống từng giọt từng giọt trong lòng hơi nóng nảy: "Điều chỉnh cho nó nhanh lên đi, xong sớm một chút là có thể về sớm một chút."
"Vội vàng làm gì, cái này chỉnh nhanh sẽ kích thích tới dạ dày."
"Em ăn cơm."
"Cứ để tốc độ này đi." Lục Hi không cần suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối thỉnh cầu của cô, trong lòng anh rất rõ ràng vì sao cô lại gấp gáp như vậy, vì vậy nói: "Cho dù muộn như thế nào thì hôm nay anh cũng sẽ đưa em trở về thăm con."
Nghe xong lời này, đầu tiên là Thẩm Dĩnh hơi sửng sốt một chút tiếp theo lại hơi xấu hổ, không sai cô là muốn gặp con nhưng biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Có thể để anh nhìn một chút đã nhận ra được như vậy?
"Tiếu Tiếu ở ngay trong nhà cũng không chạy đi đâu được, cũng không mất được, đã chờ được một đêm mà lại không chờ thêm được một lúc này à, em nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, lúc nào truyền xong anh sẽ gọi em." Anh một lần nữa để giường bệnh nằm ngang xuống, đặt đầu của cô lên một cái gối đầu thấp, rất dễ chịu.
Lúc đầu Thẩm Dĩnh mới tỉnh nên không cảm thấy buồn ngủ mấy nhưng lúc này lại ít nhiều sinh ra mấy phần cảm giác buồn ngủ.
Cô trợn tròn mắt buồn bực ngán ngẩm, lúc sắp buồn ngủ thì Lục Hi ngồi trên ghế ở bên cạnh ánh mắt đang xem tài liệu công ty truyền đến trong điện thoại di động lại nói với cô: "Mã Thiên Xích động tay động chân với hạng mục đầu tư của anh, chuyện này em biết."
Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.
Hôm qua cô và Mã Thiên Xích nói chuyện điện thoại anh cũng nghe được, đương nhiên là Thẩm Dĩnh cũng không muốn giấu diếm anh nhưng chẳng qua là khi hỏi tận mặt vẫn còn hơi xấu hổ: "Ừm, biết."
"Chuyện này em cũng đừng tham dự vào, dừng ở đây đi." Chuyện giữa anh và Mã Thiên Xích mặc dù nguyên nhân gây ra là cô nhưng dù sao cũng là chuyện giữa hai người đàn ông, cô kẹp ở giữa cũng không có gì tốt.
Tay Thẩm Dĩnh lặng yên nắm chặt ở bên dưới chăn: "Là em bảo anh ấy trở về, anh ấy làm như vậy cũng là vì muốn giúp em, lúc ấy anh vụng trộm mang con đi, em rất lo lắng nên không suy nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ bảo anh ấy dừng lại cũng không khỏi quá qua cầu rút ván rồi."