CHƯƠNG 645: KHÔNG PHẢI ANH MUỐN LÀM SAO?
Cưỡng chế?
Bùi Dục thực sự bật cười khi nghe thấy hai từ này: “Tịch Giai Giai, tôi cho cô chạy rồi sao?”
“Tôi nói rồi, nếu như anh không cho tôi lên lầu thì tôi đi!”
“Cho nên tôi đã đồng ý rồi?”
“Anh!” Tịch Giai Giai bị anh làm nghẹn họng không nói nên lời, vốn đã không phải là một người miệng mồm lanh lợi, đối mặt với loại người như Bùi Dục đương nhiên là sẽ bị lỗ rồi, bức bí nửa ngày đến cả mặt cũng đỏ rồi mới nói được một câu: “Anh không có tiết tháo!”
“Tiết tháo?” Bùi Dục giống như là nghe thấy một câu chuyện cười vậy, anh mỉm cười gian tà nhìn cô: “Cô bạn nhỏ, năm nay cô hai mươi rồi chứ không phải hai tuổi, sao mà cái gì cũng không hiểu vậy? Cái này không tiếp thu được, cái kia không thấu hiểu được, có buồn cười hay không đây?”
Trong lòng anh không vui, cũng không biết nên làm sao để biểu đạt nữa, nên tự nhiên đã lấy bộ phương pháp trước đây của anh ra để mà đối đãi với cô.
Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy con người này nói chuyện thật không biết xấu hổ, trong lòng cô đang đối chọi với anh nên đương nhiên cũng không nói ra được lời nào dễ nghe: “Không cần anh quan tâm đến tôi, bây giờ tôi muốn về nhà.”
“Về nhà cũng được, đợi tôi vui rồi mới cho cô về.”
Tịch Giai Giai cảm thấy thật khó tin nổi: “Anh dựa vào đâu mà hạn chế sự tự do của tôi!?”
Cô không dám tin là Bùi Dục ngay cả lời như vậy mà cũng có thể nói ra cho được, cô vô cùng hối hận vì vừa nãy tại sao lại không tìm rõ phương hướng trong khu vực này chứ, nếu như cô đi đến cổng chính nhanh một chút thì bây giờ chắc chắn có thể chạy ra ngoài rồi.
Không ngờ, người đàn ông này lại vô cùng ngông cuồng mà nói một câu: “Dựa vào tôi là Bùi Dục.”
“...”
Tịch Giai Giai ngay lập tức không còn lời nào phản bác nữa, đúng a, anh ta chính là Bùi Dục, anh ta có tiền có thế như vậy, muốn như thế nào mà không được? Càng huống hồ bây giờ còn đang ở trong địa phận của anh ta nữa, cho dù anh ta có muốn giam cầm cô lại cũng không có ai dám nói gì nữa.
Tịch Giai Giai thật sự cảm thấy sự cảm động tối nay của mình quả thực chính là một sự ngu ngốc, đối với một người đàn ông như vậy cô không nên có bất kỳ cảm xúc tốt nào ở trong đó thì hơn.
Anh ta quá nguy hiểm rồi.
Bùi Dục cũng không đợi cô lên tiếng mà trực tiếp lái xe quay về biệt thự, lúc nãy ra ngoài quá vội vã nên lúc về đèn trong nhà vẫn còn mở.
Nhưng khi bước vào căn nhà này một lần nữa, tâm trạng của Tịch Giai Giai đã hoàn toàn khác so với trước đó khi bước vào đây, phía sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, cô không thể không sợ được, đặc biệt là khi Bùi Dục vừa nãy còn phát hoả lớn như vậy nữa.
Nhưng mà điều khiến cô bất ngờ, cô Triệu Tử Tân vừa nãy vốn không có ở trong nhà.
Bùi Dục nhìn thấy cô đứng ở ngoài cửa, bên dưới chân bất động giống như là mọc rễ vậy, anh trực tiếp đưa tay đẩy lưng cô.
Tịch Giai Giai loạng choạng hai bước, suýt chút nữa là tông phải cái kệ dép ở trước mặt rồi, dưới động tác thô lỗ như vậy, cô không dám nói bậy gì cả, chỉ là vô cùng uỷ khuất.
Nhìn thấy Bùi Dục tự mình thay giày ra, cô gần như là sắp bị sự yên tĩnh và kìm nén trong căn nhà này làm choáng ngợp rồi: “Anh rốt cuộc là tại vì sao lại nhắm vào tôi như vậy?”
Cho dù trước đây cô không cẩn thận tố giác anh, nhưng anh giày vò mình gần cả một tháng rồi, không lẽ còn chưa đủ sao?
Bùi Dục khinh miệt cười khẩy một tiếng, mỗi một chữ nói ra đều khiến cô tuyệt vọng: “Bởi vì tôi vui.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng cô căn bản không có cớ hay lý do nào để phản bác được, trước khi gặp Bùi Dục, Tịch Giai Giai chưa bao giờ cảm thấy trên xã hội này thật sự sẽ tồn tại những người có quyền thế lớn hơn trời, cô tin tất cả đều là công bằng, nhưng bây giờ cô mới phát hiện mình buồn cười đến thế nào.
Người có tiền có thế muốn chỉnh chết cô, thì cũng giống như là bóp một con kiến mà thôi, bọn họ thậm chí còn không cần do dự hay lưỡng lự mà có thể trực tiếp hành động.
Cô nên làm sao đây?
Cô phải làm sao mới có thể khiến cho người đàn ông này hoàn toàn bỏ qua cho mình đây?
Thật sự phải dày vò cô đến khi tinh thần thất thường mới được sao?
Cuộc sống của cô đã có đủ vất vả rồi, một mình sinh sống và học tập ở một vùng đất khác, bố mẹ ở thành phố H, không những không có tiền để chi trả cho cô, thậm chí còn phải dựa vào số tiền của cô để cứu tế nữa, tiền lương tháng 9 triệu cũng chỉ có thể lạc quan trong gian khó mà sống tiếp, nhưng ông trời tại sao lại còn chê chưa đủ, còn muốn cô gặp Bùi Dục chứ?
Cuộc sống chưa bao giờ thể hiện một mặt nào tốt với cô cả, cho dù là như vậy thì cô vẫn kiên cường mà đứng lên đối chọi với những ngày tháng đó, từ trước đến giờ chưa hề có một thời khắc nào tuyệt vọng đến như vậy.
Tịch Giai Giai khẽ nhắm mắt lại, sợi dây đàn căng cứng đó trong lòng cô giống như là đột nhiên bị đứt ra rồi vậy, cô nhìn bóng lưng rộng rãi của người đàn ông, lý trí của cô lóe lên trên bờ vực sụp đổ, tất cả các cảm xúc đều đạt đến đỉnh điểm ngay lúc này.
Cô vẫn không thể chịu nổi, cô chán ngấy với cảm giác như đi trên lớp băng mỏng như vậy rồi.
Giống như là có một quả bom hẹn giờ bị chôn vùi trong cơ thể vậy, không biết lúc nào người đàn ông này lại nghĩ ra những chuyện gì đó để dày vò bản thân cô nữa, cô chịu đủ lắm rồi.
Thế là cô đã đưa ra một sự lựa chọn cực kỳ điên rồ và không có não.
Cô nhanh chóng tiến về phía trước và đưa tay ôm lấy Bùi Dục, giây tiếp theo, cô đứng nhón chân lên và sáp cơ thể mình tới, khoé môi tiến đến gần anh và hôn thẳng lên đó.
Cô không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào cảm giác duy nhất khi hôn môi anh, cô lúng túng thò lưỡi ra miêu tả hình dạng đôi môi của anh, vừa hôn vừa run rẩy, tư thế ngẩng đầu lên đó trông tuyệt mỹ như vậy.
Bùi Dục không nhúc nhích gì cả, anh thậm chí còn không nhắm mắt lại nữa, đôi con ngươi híp lại nhìn cô gái đang dùng sức hôn anh ở trước mắt, nhịp tim phẳng lặng bao nhiêu năm lại đột nhiên trở nên mất trật tự, đập lên vô cùng mạnh mẽ---
‘Thình---thịch---’
Lần lượt từng tiếng vang bên tai, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu là tại sao nữa.
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn thôi, còn là một nụ hôn vô cùng non nớt lại vô cùng không thuần thục nữa, với kinh nghiệm của anh, tuyệt đối sẽ không thể đủ để khiến anh có cảm giác.
Vậy tại sao…
Bùi Dục vô cùng không hiểu, anh cảm giác bản thân mình có vấn đề rồi.
Tịch Giai Giai hôn cả nửa ngày, đối phương cũng chả có chút hồi đáp nào, cả người sắp không xong rồi, dáng người anh cao nên nhón chân nhón cả một hồi lâu liền cảm thấy có chút muốn chuột rút rồi.
Cô lại đặt chân xuống mặt đất lần nữa, nhưng cánh tay ôm lấy cổ của người đàn ông lại chưa từng buông ra, dưới đáy mắt cô là một sự bi tráng dày đặc: “Nếu như anh chỉ muốn làm chuyện đó, nếu như làm xong có thể khiến cho anh buông tha tôi, vậy được, tôi thoả mãn anh.”
Trong ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên Bùi Dục nghe thấy ba từ thỏa mãn anh trong miệng của một người phụ nữ.
Những cái khác thì không nói, chỉ riêng câu này thôi cũng đủ để khiến anh sững sờ cả một hồi rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy cái thần sắc giống như là liều chết trên chiến trường trong đáy mắt của Tịch Giai Giai, ngay cả tức giận là gì anh cũng không biết nữa.
Mặc dù tính khí của Bùi Dục không được tốt lắm, nhưng không có bao nhiêu người có thể nhóm lên lửa giận của anh nhanh đến như vậy, hầu hết thời gian anh đều không hề thực sự đi vào trái tim của mình, nhưng mỗi một chữ của Tịch Giai Giai lại khiến cho chính nội tâm anh cảm thấy như mình đang bị làm nhục vậy.
Không sai, đó là sự sỉ nhục.
Bùi Dục trực tiếp tức đến hoá cười: “Làm? Cô bạn nhỏ, cô có biết ý nghĩa của chữ làm đó không, đợi lát nữa đừng có mà nói tôi không biết xấu hổ hay vô sỉ.”
Ánh mắt của Tịch Giai Giai kiên định, đầu não cô đã liều mạng xông lên rồi, cho dù bây giờ anh có nói gì đi nữa thì cô cũng chẳng còn màng đến hậu quả nữa rồi, chỉ muốn làm sao để làm anh khó chịu: “Tôi biết.”
Ánh mắt của Bùi Dục trở nên sâu hơn, bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều không nói chuyện, rõ ràng là chỉ có nửa phút thôi nhưng lại dài đằng đẵng giống như là một thế kỷ vậy.
Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy ánh mắt mà anh nhìn đến đây quả thực giống như là đang tưới dầu khí lên người cô đốt vậy, đốt cháy cô đến cả lục phủ ngũ tạng cũng nóng bừng.