CHƯƠNG 362: CHÚ, CHÚ THÍCH con SAO?
Anh hơi xoay người, trên mặt hiện lên chút chán nản, mãi đến khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói vội vàng chất vấn của người phụ nữ: "Lục Hi, anh đưa thằng bé đi đâu rồi?"
Người đàn ông liếm liếm đôi môi khô khốc, không để ý đến tiếng kêu gào của cô, giọng nói trầm thấp của anh hơi bất an: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Em đang đi tìm con!" Tay cầm điện thoại của Thẩm Dĩnh đang run rẩy: "Rốt cuộc anh đưa con đi...."
"Bọn anh đang ở bệnh viện." Người đàn ông ngắt lời cô, lời ít ý nhiều, khiến Thẩm Dĩnh nghe thấy mà trái tim run lên bần bật.
Câu "Anh giấu con ở đâu rồi?" Cô còn chưa kịp kêu lên đã bị dọa ngược lại.
Bệnh viện?
Sao bọn họ lại ở bệnh viện?
Điều này khiến người ta quá dễ dàng nghĩ đến chuyện không hay. Vừa nghĩ đến việc có thể con mình đã xảy ra chuyện, Thẩm Dĩnh thoáng chốc luống cuống, sức lực trên tay như bị rút hết, suýt nữa đã đánh rơi điện thoại di động xuống đất, giọng cô tắc nghẹn: "Tiếu, Tiếu Tiếu làm sao rồi?"
"Con không việc gì, chỉ hơi bị đầy bụng, Quyết Trình vừa truyền dịch cho nó rồi." Lục Hi giải thích trông có vẻ bình tĩnh.
Thẩm Dĩnh không thấy con, cũng không biết tình hình thế nào. Nghĩ đến việc anh tự ý đưa con đi, lại không chăm sóc tốt cho nó, cơn tức giận nhất thời lan từ bàn chân lên đỉnh đầu. Cô cố gắng kìm nén nỗi lo lắng và sự tức giận, cắn chặt răng hàm, quai hàm bạnh ra, liên tục hít sâu để kiềm chế lại.
"Anh nói cho em số phòng bệnh, bây giờ em đến đó."
Lục Hi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn báo số phòng bệnh cho cô.
Thẩm Dĩnh không dám trêu chọc anh vào lúc này, rất sợ người này lại mang con đi mà không nói lời nào. Cô bàn bạc đầy thiện ý với anh: "Anh ở yên đó trông chừng con, chờ em đến rồi nói tiếp."
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông chậm rãi khép lại, trả lời bằng giọng mũi: "Ừ."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi đi đến bên cạnh giường bệnh, nói chuyện Thẩm Dĩnh sắp tới cho thằng bé. Trên khuôn mặt Thẩm Tiếu hiện lên một nụ cười: "Vậy chờ mẹ con đến rồi lại ngủ."
Lục Hi đau lòng nhìn cánh tay nhỏ bé cắm kim truyền dịch của thằng bé: "Ngủ đi, mẹ tới chú sẽ gọi con."
"Không sao, con có thể đợi được."
Nghe thằng bé nói như vậy, trong lòng người đàn ông càng khó chịu, áy náy xen lẫn với ảo não, giày vò trái tim người cha của anh: "Chú không biết phần cơm của con là bao nhiêu, lần sau nhất định chú sẽ chú ý."
Thẩm Tiếu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh giường, đôi mắt to chớp chớp, con ngươi đen láy không nhúc nhích nhìn anh chăm chú, hơi khó hiểu: "Chú, con chỉ ăn hơi nhiều chút thôi, chú không cần lo lắng như vậy."
Người đàn ông nắm chặt bàn tay nhỏ bé không cắm kim tiêm của thằng bé, đôi mắt đen dán chặt vào nó: "Chú thương con."
Loại đau lòng này, những thứ khác hoàn toàn không thể so sánh được, nó giống như gãy chỗ xương liền gân, chỉ có quan hệ máu thịt mới có thể cảm nhận được. Nếu có thể, anh tình nguyện đau thay thằng bé.
Thẩm Tiếu nghiêm túc cẩn thận nhìn Lục Hi chăm chú. Tuy rằng dạ dày hơi khó chịu, nhưng trong lòng thằng bé rất vui. Nhóc có thể nhìn ra được sự quan tâm và căng thẳng của Lục Hi. Trước kia, mỗi lần mình bị bệnh mẹ cũng đều như thế. Tình cảm này nhóc có thể cảm nhận được.
Nhưng nguyên nhân như thế lại càng khó mà hiểu được. Tại sao năm năm qua chú chưa chịu xuất hiện?
Thằng bé bối rối, buột miệng nói ra lời trẻ con: "Chú, chú thích con sao?"
Câu hỏi đột ngột của thằng bé khiến Lục Hi hơi sửng sốt. Ánh mắt anh chống lại đôi mắt to tròn lấp lánh của thằng bé, trái tim đập thình thịch, trả lời không cần suy nghĩ: "Thích, rất thích."
"Thật không?"
"Chú không lừa con."
Nhận được câu trả lời khẳng định, đầu thằng bé từ từ rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì, mãi nửa phút sau mới chậm rãi nói: "....Vậy tại sao từ trước đến giờ chú không đi tìm con và mẹ?"
Vấn đề này đã khiến thằng bé bối rối rất lâu. Từ khi biết Lục Hi là ba mình, thằng bé luôn luôn suy nghĩ, nhưng mà thế giới của người lớn thực sự quá phức tạp, nó không hiểu được.
Nếu như thích mình, tại sao lại không gặp mình? Thích một người không phải là nên đối xử tốt với người đó, giống như ba của những bạn khác, mỗi ngày đều ở bên cạnh các bạn ấy sao?
Thằng bé thực sự rất muốn biết.
Lục Hi nghe giọng nói non nớt đầy tủi thân của thằng bé, trái tim như bị ai siết chặt, vừa đau vừa nhói. Anh khẽ nắm lấy tay thằng bé, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Chú không phải không muốn đi tìm con, chú không biết con và mẹ ở đâu, nếu chú biết, nhất định chú sẽ đi tìm."
Cho đến bây giờ, thằng bé đã biết thân phận của anh, anh không cần dùng những lý do cho có lệ kia. Thằng bé có thể không hiểu được những vướng mắc trong quá khứ, nhưng nó nhất định phải biết rằng, anh yêu nó, vô cùng yêu nó.
Thằng bé nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi anh: "Tại sao chú lại không biết? Những bạn khác từ khi sinh ra đều được ở cùng với ba mẹ rồi."
Những lời này khiến trái tim Lục Hi chua xót như bị xối nước chanh. Anh im lặng thở dài, cố gắng giải thích đơn giản cho thằng bé: "Năm đó lúc mẹ con mang thai con, chú cũng không biết. Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy mang theo con đến Anh, chú cũng không biết. Chú tưởng rằng hai người đã không còn trên đời này nữa, không ngờ hai người lại sống ở Anh."
Thẩm Tiếu lắng nghe vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất nghiêm túc: "Cho nên chú vốn không biết mình có con sao?"
"Ừ." Trong lòng Lục Hi vừa vui mừng vừa chua xót cười cười: "Chú không biết."
Lần này, thằng bé không nói gì.
Cho đến tận bây giờ, ấn tượng của thằng bé về ba mình đều là một khoảng trống rỗng, bây giờ đột nhiên trở thành hiện thực, sau khi nghe xong nguyên nhân, Thẩm Tiếu hơi mờ mịt.
Hình như thằng bé đã hiểu được tại sao Lục Hi lại vẫn luôn không xuất hiện, nhưng lại không hiểu tại sao chỉ có một mình mình như thế, còn những bạn bè khác thì không.
Thằng bé không hề so sánh với ai, nó chỉ không hiểu mà thôi.
"Đây là chuyện giữa chú và mẹ, con không cần hiểu. Con chỉ cần biết rằng, từ trước đến giờ chú chưa từng vứt bỏ con và mẹ con, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ hai người là được rồi." Lúc Lục Hi nói lời này, cả người dịu dàng đến kỳ lạ, anh thể hiện tất cả sự dịu dàng của mình với thằng bé.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cha con liền tâm, có thể cảm ứng được nhịp tim của nhau.
Yết hầu người đàn ông chuyển động, hơi hoảng sợ và căng thẳng nói ra xưng hô đã xoay chuyển liên tục trong đầu: "Ba yêu hai người, vô cùng yêu, điều này con vĩnh viễn không cần phải nghi ngờ."
Sau khi nghe xong, mũi Thẩm Tiếu đột nhiên chua xót, thằng bé hít mũi muốn nhịn xuống nhưng không được, đôi mắt to tròn bắt đầu chảy nước mắt.
Thực ra thằng bé cũng không biết tại sao mình khóc. Đây là một loại bản năng vô thức, là phản ứng có liên quan đến tình thân, không liên quan đến những thứ khasc.
Lục Hi đau lòng, rút khăn giấy lau sạch nước mắt nước mũi cho thằng bé, không hề hơi ghét bỏ nào: "Đừng khóc, sau này ba sẽ bảo vệ con và mẹ, sẽ không để cho hai người rời đi nữa."
Thẩm Tiếu rất muốn lớn tiếng chất vấn anh, rất không muốn dễ dàng tha thứ cho người đàn ông đã vắng mặt năm năm này, nhưng khi cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy nó, khi nó chạm đến vòng tay ấm áp đáng tin cậy thì lại không kiềm chế được mà sa vào.
Thằng bé khao khát được nhìn thấy ba mình như vậy, rốt cuộc hôm nay giấc mơ cũng trở thành sự thật.