Cô sững sờ, không muốn nghe chuyện của người khác, ngay khi cô định xoay người rời đi, bỗng nhiên cánh cửa bị người khác mở ra từ bên trong.
Điền Tang Tang mặt mũi đỏ ửng chạy ra ngoài, nhìn thấy cô nghiêng người đứng ngoài cửa thì vô cùng bất ngờ: “Thẩm Dĩnh?”
Hai mắt nhìn nhau, không lâu sau La Quyết Trình cũng đi ra, ba người đứng đối diện nhau, Thẩm Dĩnh lấy lại tinh thần trước, cô giơ biên lai trong tay lên: “Tôi đến tìm bác sĩ La muốn hỏi chuyện tiền viện phí.”
Nói xong cô hơi ngượng ngùng nhìn hai người kia: “Ngại quá, làm phiền hai người rồi.”
“Không sao, không sao.” Điền Tang Tang thầm mắng trong lòng, đều tại cái tên mặt người dạ thú này, cứ nhất định phải làm loạn ở phòng làm việc, lần này thì hay rồi, bị người khác xem trò vui, không chịu được bầu không khí quỷ dị này nên Điền Tang Tang định rời đi trước: “Cô vào đi, tôi đi trước.”
Thẩm Dĩnh gật đầu với cô ta, biết cô ta khó xử nên cũng không nói gì nữa.
La Quyết Trình nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trối chết của Điền Tang Tang, đến khi không nhìn thấy gì nữa mới thu hồi ánh mắt, trên khuôn mặt tuấn lãng lần đầu tiên xuất hiện nụ cười không đứng đắn.
Thẩm Dĩnh vẫn luôn cho rằng La Quyết Trình là người bạn trong sáng nhất trong tất cả đám bạn của Lục Hi, bây giờ xem ra người này cũng có một mặt điên cuồng như thế, chỉ là anh ấy chưa bao giờ biểu hiện ra mà thôi.
La Quyết Trình nghiêng người cho cô không gian: “Đi vào rồi nói đi.”
Trong phòng làm việc, Thẩm Dĩnh đi vào đặt hoá đơn lên mặt bàn trước mặt: “Bác sĩ La, vừa nãy tôi mới đi nộp phí thì họ nói là tiền viện phí của tôi đều chuyển sang phía Lục Hi, tôi muốn nhờ anh tách riêng tiền viện phí ra, về phần ba tôi, tôi tự chi trả.”
La Quyết Trình đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, đương nhiên không đồng ý, nhẹ giọng an ủi cô: “Tiền viện phí cô không cần quan tâm, bản thân tôi là bạn của Hi, không chỉ cô mà tất cả bạn tôi, tôi đều không thu phí quá cao, nhiều nhất cũng chỉ là phí vật liệu và phí phẫu thuật, cũng không nhiều tiền nên cô đừng để trong lòng.”
“Tôi biết.” Thẩm Dĩnh thoáng ngồi thẳng người, dường như làm vậy sẽ có thêm sức mạnh: “Ý tôi là, cho dù không nhiều thì khoản viện phí này cũng do tôi trả.”
“Thẩm Dĩnh, tôi biết bây giờ cô và Hi đang có mâu thuẫn nhưng đây là chuyện cậu ấy nhờ tôi, cậu ấy cũng sợ cô có gánh nặng…”
“Anh Quyết Trình.” Thẩm Dĩnh cắt ngang lời anh, không muốn nghe tiếp nữa, sợ trái tim mình vừa mới cứng rắn chút lại bị từng câu từng chữ của anh ấy làm sụp đổ: “Tôi biết làm vậy khiến anh hơi khó xử nhưng tôi vẫn xin anh chuyển lại cho tôi.”
Thẩm Dũng dùng từ “xin” nên thế nào La Quyết Trình cũng không tiện từ chối, khuyên, chắc chắn là khuyên không lọt, viện phí có thể chuyển nhưng mâu thuẫn và dây dưa giữa hai người này bao giờ mới kết thúc?
…
Cuối cùng tiền viện phí cũng được chuyển lại, Thẩm Dĩnh nộp xong thì thở phào nhẹ nhõm. Bệnh viện La thị là bệnh viện tư nhân, chi trả bảo hiểm y tế không cao, có điều cũng khoảng 30%, cô sắp xếp toàn bộ hoá đơn gọn gàng lại rồi mới về phòng bệnh.
Không ngờ đi tới cửa phòng lại thấy Lục Hi đang ngồi trên sofa, đang đối mặt với Thẩm Tri Lịch ngồi trên xe lăn nói gì đó.
Thẩm Dĩnh sợ hết hồn hết vía, không kịp nghĩ nhiều lập tức xông vào, cửa “ầm” một tiếng mở ra, đập vào tường rồi bật lại, cô lập tức bước nhanh tới trước mặt Thẩm Tri Lịch, vô cùng căng thẳng và cảnh giác nhìn người đàn ông đối diện: “Anh đến làm gì?”
Người đàn ông nâng mắt đối diện với tầm mắt cô nhìn lại, bên trong đều là phòng bị và truy hỏi, anh giễu cợt cụp mi mắt xuống, nặng nề nhắm mắt lại: “Nghe nói hôm nay bác trai xuất viện.”
“Không cần anh quan tâm!” Cảm xúc Thẩm Dĩnh hơi kích động, thực sự sợ Thẩm Tri Lịch phải chịu kích thích gì một lần nữa: “Anh đi đi.”
Lục Hi nhìn theo hướng cửa ra vào mà cô chỉ, cô vào vội vàng đến cửa cũng không kịp đóng, là sợ anh làm gì Thẩm Tri Lịch sao?
Trong lòng cô, anh thật sự không còn chút lòng tin nào.
Khi hai người yên lặng giằng co thì Thẩm Tri Lịch phía sau nâng tay kéo Thẩm Dĩnh lại: “Dĩnh, con ra ngoài trước đi, ba có vài lời muốn nói riêng với cậu Lục.”
“Ba!” Thẩm Dĩnh quay người, không yên lòng nhìn sắc mặt vẫn còn hơi tái của ba: “Ba thì có lời gì để nói với anh ấy?”
“Ba nói có là có!” Thẩm Tri Lịch nhíu mày, có một vài cảm xúc.
“…” Thẩm Dĩnh không muốn cãi nhau với ông ấy, e ngại ông vừa bệnh nặng mới khỏi nên cũng thuận theo ý ông: “Được, ba nói đi, con ở đây nghe.”
“Không liên quan đến con, ra ngoài đi.” Thấy cô còn muốn nói gì, Thẩm Tri Lịch lại tăng thêm ngữ khí lặp lại một lần nữa: “Ra ngoài!”
Thấy thái độ Thẩm Tri Lịch kiên trì, Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi rồi lại thở ra, ánh mắt chuyển sang người đàn ông bên cạnh, từ khi vào cửa đến giờ cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện hoà nhã với anh một câu: “Ba tôi vừa mới khỏi bệnh, anh đừng cãi nhau với ông ấy.”
Đôi môi lạnh lùng của Lục Hi cong lên: “Trong mắt em, tôi quá quắt đến vậy sao?”
“Anh đồng ý với tôi là được.”
Cô vừa đi ra ngoài vừa quay đầu, toàn bộ hành động đều thể hiện sự hoài nghi với anh.
Đến khi bóng lưng cô biến mất ở cửa, Lục Hi mới lại nhìn Thẩm Tri Lịch: “Bác trai, bác cũng thấy đấy, quan hệ bây giờ của chúng cháu là như vậy, Dĩnh Dĩnh đang trách cháu.”
Thẩm Tri Lịch hừ lạnh một tiếng: “Nó không trách cậu chẳng nhẽ còn phải cảm ơn cậu?”
Nói xong ông lại nói: “Cậu Lục, tôi biết cậu giúp Thẩm Dĩnh không ít, vụ kiện ly hôn và công việc bây giờ đều do cậu giúp đỡ, nhưng từ nhỏ Thẩm Dĩnh là một đứa trẻ thành thực, con bé không thích hợp với những người có công danh như các cậu.”
“Bác trai, cháu nghiêm túc với Thẩm Dĩnh, không hề liên quan đến gia thế và thân phận của cháu, cháu tin là cô ấy yêu cháu, chứ không phải yêu tiền của cháu.” Điểm này Lục Hi vô cùng rõ ràng, cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác muốn dựa vào anh.
“Con gái rất dễ nảy sinh thiện cảm với người đàn ông thành công như cậu Lục.” Thẩm Tri Lịch nói nhẹ nhàng mà có hiệu quả, một câu nói đã đẩy lại toàn bộ lời giải thích của Lục Hi về.
Lục Hi rũ mắt, tầm mắt rơi trên đôi tay đang đặt trên đùi mình, chặn lại toàn bộ lời nói ở cổ họng: “Bác trai, cháu biết bác và bác gái bây giờ đang có ý kiến về cháu, cháu cũng không có ý gì khác chỉ muốn đến thăm bác, thấy bác mạnh khoẻ xuất viện, cháu cũng yên tâm.”
“Tâm ý của cậu, tôi nhận, sau này không phiền cậu nữa.” Thẩm Tri Lịch sao lại không cảm thấy mất mặt, rõ ràng là chuyện vui mà cuối cùng lại thành ra thế này.
Lục Hi không nói gì nhiều với Thẩm Tri Lịch, một là thực sự không cùng chung đường, hai là không muốn để cô gái nhỏ bên ngoài phải quá lo lắng.
Người đàn ông cao 1m88, dáng người đã cao lại thêm hơi thở mạnh mẽ, Thẩm Tri Lịch sống nửa đời người rồi mà vẫn cảm thấy áp lực khi ở trước mặt anh, cũng không biết Thẩm Dĩnh chung sống với người đàn ông này kiểu gì.
Đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng căng thẳng đó.
Thẩm Dĩnh thấy anh đi ra, không nói hai lời cất bước muốn đi vào, lại bị Lục Hi nắm lấy cổ tay, cô cho rằng anh lại muốn nói lời gì không vui, lời đáp trả đã nghĩ xong nhưng không phát huy được tác dụng: “Em ở nhà một tuần đi, đợi sức khoẻ bác trai hồi phục thì lại về Ngự Cảnh Viên.”
Thẩm Dĩnh sững sờ, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, không ngờ anh lại dễ nói chuyện như thế, có điều chỉ chốc lát cô đã hoàn hồn, dùng sức rút tay mình lại, cúi đầu đi qua người anh, chỉ để lại ba chữ lạnh lùng, trong trẻo: “Tôi biết rồi.”