CHƯƠNG 681: EM CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ CẢM GIÁC ĐỐI VỚI TÔI
Tịch Giai Giai thấy anh có vẻ tức giận, trong lòng của cô hơi băn khoăn, nói như thế nào đi nữa thì hôm nay cũng bởi vì cô cho nên anh mới bị thương, hơn nữa anh cũng thật sự thích mình, cô nói như vậy có thể làm tổn thương lòng tự trọng của người ta hay không?
Nghĩ như vậy, cô càng thấy xoắn xuýt hơn, lại không thể nói ra lời chịu thua, suy nghĩ một lát rồi đi đến đến máy đun nước ở bên kia rót một ly nước nóng bưng đến đầu giường: "Anh có muốn uống nước hay không?"
"Không uống." Giọng nói của anh rất lạnh lùng.
Tịch Giai Giai cảm thấy mình giống như là đang dỗ dành một đứa bé, im lặng thở dài: "Thôi được rồi, thật ra thì anh cũng không phải là không tốt như vậy, tôi không nên nói anh như vậy."
Ai ngờ người này còn không chịu biết điều: "Lời xin lỗi không thật lòng, tôi không cần đâu."
Lần này Tịch Giai Giai thật sự không còn cách nào khác, vừa không biết làm sao lại vừa buồn cười hỏi anh: "Vậy anh muốn như thế nào đây?"
Bùi Dục cũng không muốn phải làm lãng phí một đêm tốt đẹp như thế này, thật vất vả mới có thể lừa gạt người ta về nhà được, còn trả một cái giá lớn như thế, không thể cứ dùng để tức giận.
Thế là người đàn ông ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô: "Em đút tôi uống nước đi."
Yêu cầu cực kỳ phách lối, giọng điệu cực kỳ không lịch sự.
Anh chính là nắm chắc Tịch Giai Giai sẽ không bỏ mặc anh, cho nên mới không phải kiêng kỵ mà được một tấc lại muốn thêm một thước.
"Bùi Dục, anh đừng có quá đáng nha!"
"Sao tôi lại quá đáng chứ, lưng của tôi đã bị bỏng thành như thế này, nói không chừng còn để lại sẹo, sau này không có cách nào để trần thân trên, có thể còn sẽ bị người khác chế giễu, chút yêu cầu đó của tôi mà còn không được hả?"
Tịch Giai Giai liếc qua ly nước ở trên tủ đầu giường, nghĩ thầm, bất quá cũng chỉ là đưa ly nước tới trước miệng của anh cho anh uống một ngụm, cũng không sao cả, ở sau lưng của người ta cũng đã bị bỏng thành như thế này mà còn chưa nói gì đây.
Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với anh làm gì.
Thế là cô đưa ly nước tới trước mặt của người đàn ông: "Uống đi."
Đầu của Bùi Dục cũng không thèm cử động một cái: "Với không tới."
Tịch Giai Giai lại đưa về phía trước, trực tiếp đưa cái ly đặt ở gần môi của anh: "Như vậy được chưa."
Ly nước ấm áp đang đặt ở bên miệng, cô đã điều chỉnh cho nhiệt độ phù hợp, sẽ không quá nóng cũng sẽ không quá lạnh. Bùi Dục cũng không uống vội vàng, mà là đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ôm vào trong lòng bàn tay của mình, kéo theo ly nước cũng tới theo, rồi sau đó mới cuối đầu xuống mà nhấp một ngụm.
Ly nước hơn một nửa, anh uống một hơi cạn sạch.
Tịch Giai Giai nhìn thấy nước đã chạm xuống đáy ly, vừa muốn thở phào rút tay về, không ngờ người này lại nắm chặt lấy tay không chịu buông ra: "Anh, anh làm gì vậy, buông tay ra để tôi còn bỏ ly xuống..."
Chẳng những Bùi Dục không chịu buông tay ra, ngược lại còn trực tiếp dùng sức kéo cả người cô vào trong lồng ngực của mình. Tịch Giai Giai vốn là đang khom lưng xuống, bị anh kéo một cái như thế này, cả người của cô mất cân bằng, lập tức ngã vào trong ngực của anh.
Cô vội vàng đưa tay chống ở hai bên thân thể của anh trong sự bối rối, sợ mình đè xuống sẽ lại tăng thêm tình trạng vết thương cho anh.
Bùi Dục lại không xem ra gì, đưa tay vòng lấy cái eo mảnh khảnh của cô, trực tiếp đặt đầu ở cần cổ của cô, hít sâu một hơi, trong hơi thở tất cả đều là mùi sữa ở trên người của cô.
Tịch Giai Giai giật nảy cả mình, nhưng lại không dám dùng sức lực tránh thoát ra: "Bùi Dục, anh đừng có đùa giỡn nữa, nếu như lúc nãy tôi đứng không vững thì bây giờ người đau nhất lại chính là anh đó."
"Không sao cả, có đau thì tôi cũng sẽ không buông tay."
"Anh!" Tịch Giai Giai tức giận tới mức trừng mắt, nhưng lại không có cách nào khác: "Anh là cái đồ vô sỉ."
"Đúng, tôi là vậy đó, tôi chính là một tên vô sỉ chỉ muốn ôm em mãi không buông tay." Bùi Dục cứ nằm nghiêng người hoàn toàn khống chế cô ở trong lồng ngực của mình: "Tịch Giai Giai, em nói xem tại sao tôi lại thích em chứ."
Tịch Giai Giai tức giận liếc mắt: "Đúng, tôi cũng muốn biết nữa, anh thích tôi làm cái gì chứ."
Âm thanh vừa dứt, cả nửa ngày cũng không nghe thấy người này trả lời.
Vào lúc mà Tịch Giai Giai cho rằng anh đang oán giận nên không nói chuyện, bên tai đột nhiên lại có hơi thở nhẹ nhàng phun ra: "Có lẽ là do con người của em tương đối thanh cao, thanh cao rất là đáng yêu, rõ ràng là cuộc sống rất bình thường nhưng lại ngập tràn năng lượng."
Cuộc sống của anh vẫn luôn là một nửa màu xám một nửa màu trắng, màu sắc khác thì lác đác, chỉ có lúc đi cùng anh em thì mới có thể vui vẻ một chút. Đến khi gặp Tịch Giai Giai, Bùi Dục mới phát giác được hóa ra mình là một người có cảm xúc phong phú như thế.
Anh đã đeo mặt nạ để sống quá lâu rồi, đột nhiên xuất hiện một người có thể làm cho anh tháo mặt nạ xuống một cách dễ dàng, anh không thể nào không rung động được.
Tịch Giai Giai còn tưởng rằng anh chắc chắn sẽ dùng mọi loại câu nói để nói móc châm chọc mình, không ngờ anh vậy mà lại nói ra lời đứng đắn như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng mà nhịp tim lại lập tức tăng nhanh, cô có thể nghe rõ ràng được tiếng tim đập càng ngày càng nặng quanh quẩn ở bên tai.
Ngoại cô ra thì Bùi Dục cũng nghe được, khoảng cách giữa bọn họ thật sự quá gần, muốn không nghe cũng khó lắm.
Nói một câu trong cái giọng lưu manh: "Xem ra em cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác đối với tôi nha."
Tịch Giai Giai lập tức cảm thấy có một ngọn lửa đang di chuyển ở trên mặt của mình, nướng cả khuôn mặt của cô đều sắp muốn bốc lửa, lúc nào người này nói chuyện cũng như vậy, cứ luôn ngay thẳng như vậy...
Nhưng lời của Bùi Dục cũng làm cho cô không thể không suy nghĩ lại mình, tại sao anh nói những lời như vậy thì tim của cô lại đập nhanh, chẳng lẽ là... cô thật sự là vậy?
Suy nghĩ như vậy chớp nhoáng qua não của cô trong nháy mắt, Tịch Giai Giai đã bị mình làm cho giật nảy cả mình, lập tức lắc đầu phủ nhận.
Không thể nào đâu, cô với Bùi Dục tuyệt đối không thể nào được.
"Tịch Giai Giai, suy nghĩ lại mấy ngày em không gặp được tôi, có phải là em cảm thấy lạc lõng không, hửm?" Không đợi cô làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, Bùi Dục lại mở miệng nói, thề sống thề chết phải làm hỗn loạn lòng của cô.
"Tôi mới không có đâu."
"Không được, tôi phải nắm chắc mới được, tổng cộng thời gian một tháng, bởi vì bị thương mà không thể làm chậm trễ một ngày, như vậy thì không đáng." Nói xong câu đó, người đàn ông đột nhiên hiểu rõ, cố nói: "Thôi bỏ đi, vết thương đó cũng không tính là cái gì, ngày mai tôi vẫn nên chờ em tan học rồi lại đến tìm em, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Anh bị điên rồi hả?" Tịch Giai Giai nghe xong liền thấy sốt ruột: "Cái bộ dạng bây giờ của anh làm sao tìm tôi được, lái xe sẽ bị đụng vào lưng, nếu như lại bị vỡ ra thì lại nhiễm trùng.
Đối với cô mà nói, chuyện gì cũng là việc nhỏ, sức khỏe mới là chuyện lớn nhất, đặc biệt anh lại bởi vì do mình nên mới bị thương, cô ước gì anh nhanh chóng khỏe lại, nội tâm của cô cũng không cần phải thấy áy náy.
Nhưng mà khi nhìn thấy bản thân anh lại không coi cái gì ra gì như vậy, Tịch Giai Giai cực kỳ tức giận: "Bộ dạng anh thế này cũng chỉ có thể ở trong nhà, không thể đi đâu cả."
"Tôi có thể không đi làm, nhưng mà ăn một bữa cơm với em cũng không có vấn đề gì."
Thấy anh vẫn rất cố chấp, có vẻ muốn làm cho bằng được, loại cảm giác bất lực kia gần như khiến Tịch Giai Giai sụp đổ: "Anh có thể nghe tôi lần này được không?"
"Những cái khác thì đều có thể nghe theo em, nhưng chuyện này thì không được, trừ phi em đồng ý kéo dài thời gian qua lại với tôi." Bùi Dục làm màu nhiều như vậy, cuối cùng cũng đã nói lời trong lòng của mình ra.
Tịch Giai Giai mím môi, đối với việc này vẫn vô cùng có nguyên tắc: "Nói một tháng thì chính là một tháng, anh nói là sẽ không thay đổi..."
"Lúc đó tôi còn chưa có biết mình sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân mà, nếu như biết thì tôi chắc chắn sẽ không nói đâu."