CHƯƠNG 445: CHO CÔ TA NGỒI TÙ MỌT GÔNG
Nhớ tới sức khỏe Lục Hi vẫn chưa hoàn hoàn hồi phục, ông cụ và bà cụ cũng không ở lại ăn cơm, lên lầu thăm Thẩm Tiếu, ngồi một lát rồi dặn dò tài xế lái xe trở về.
Thẩm Dĩnh đi tới cửa tiễn hai cụ về, ông cụ rõ ràng có lời muốn nói với cô, nhưng từ đầu đến cuối đều không mở miệng, giống như đang tìm một lời thích hợp.
Cô nhìn ra, cũng không muốn để ông cụ phải nhịn bèn chủ động mở miệng: “Cháu biết suy nghĩ trong lòng ngài, chuyện lúc trước có trách nhiệm của cháu và Hi, không trách ai được, có điều bây giờ đều tốt, thế là đủ rồi.”
Ông cụ nghe thấy cô nói như vậy có hơi bất ngờ nhìn qua, rất nhanh sự bất ngờ đã biến thành tán thưởng và tự trách: “Ta sống đến từng này tuổi nhìn người cũng có lúc nhìn sai, hy vọng cháu không so đo hiềm khích lúc trước.”
“Ngài yên tâm, con người cháu chính là trí nhớ không tốt, nhưng trái tim rộng mở.” Thẩm Dĩnh mím môi cười, giọng điệu thoải mái cũng khiến ông cụ được thả lỏng.
Tài xế lái xe đến cửa, rồi sau đó lại xuống xe đỡ hai người vào trong xe, Thẩm Dĩnh đứng ở cửa cho đến khi xe biến mất ở cửa mới xoay người vào nhà.
Bên trong xe, ông cụ nhìn cảnh sắc phản chiếu ngược lại ngoài cửa sổ, trong lòng rất xúc động, chỉ còn lại hai cụ già ở đây, cuối cùng ông than thở một câu: “Trước kia chúng ta thật là hồ đồ mà.”
“Còn không phải sao, khi đó Tiểu Hi nói thế nào hai chúng ta cũng không nghe, như trúng tà vậy, bây giờ nhìn lại thật buồn cười.” Nói xong, Ngô Quân Hà lại nhịn không được nói: “Nếu như đổi lại tôi là Thẩm Dĩnh, sợ rằng cũng không làm được việc khoan dung như vậy.”
Trước kia bọn họ không chấp nhận Thẩm Dĩnh, cho nên làm gì cũng chưa từng đứng trên lập trường của đối phương mà suy xét, bây giờ sau khi biết được nhân phẩm của cô, đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn lại chuyện lúc trước quả thật như một trò cười.
“Chỉ cần Tiểu Hi có thể vượt qua mọi chuyện thì đều đáng giá.”
Bọn họ đến tuổi này rồi, cái gì cũng đã thấy, điều duy nhất họ hy vọng chính là đứa cháu ngoại Lục Hi này có thể hạnh phúc.
…
Chuyện Lục Hi xuất viện rất nhanh truyền tới nhóm của bọn họ, Bùi Dục dường như ngày ngày đều hỏi La Quyết Trình ngày anh xuất viện, vào lúc này lại càng ngồi không yên, ngày hôm sau đã chuẩn bị tới nhà anh.
Biết anh bây giờ ăn uống điều dưỡng rất quan trọng, Bùi Dục mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn quý hiếm tới, rất nhiều cái Thẩm Dĩnh đều chưa từng thấy chưa từng ăn, ngược lại làm khó thím Lâm không biết làm thế nào.
“Sau này tôi bảo người nấu cơm đem tới, chị dâu đến lúc đó chị tới nhìn thử, chắc không khó lắm đâu.” Bùi Dục gãi đầu, dù sao trông cậy vào anh ta là không thể, cái gì anh ta cũng không biết, là kiểu muốn nấu tô mì cũng không biết mở ga.
La Quyết Trình vừa nghe thấy lời này lập tức lại gần, nhìn nguyên liệu nấu ăn, nhọc lòng dặn dò thím Lâm: “Hay là kết hợp với thực đơn tôi đưa, cái cần kiêng thì nhất định không được cho vào.”
Thím Lâm lập tức thấy áp lực thật nhiều: “À được, tôi nhất định sẽ chú ý!”
Lưu Sinh Yên quả thực nhìn không nổi hai người bọn họ, chào hỏi một tiếng: “Được rồi, mấy người lại đây ngồi đi, Lục Hi có Thẩm Dĩnh chăm sóc khẳng định không tệ, hai tên đàn ông độc thân các cậu cũng đừng quan tâm bậy bạ!”
Con ngươi của La Quyết Trình hơi thay đổi, vẫn là ngữ khí không nóng không lạnh: “Nói ai đàn ông độc thân đấy, tôi không phải.”
Quan hệ của anh ta và Điền Tang Tang vẫn luôn mập mờ, nếu nói ở bên nhau thì giữa hai người hình như thiếu chút gì đó, nếu nói không ở bên nhau , những năm này người có thể lởn vởn bên cạnh La Quyết Trình trừ Điền Tang Tang ra quả thực không có người thứ hai.
Nhưng dù sao cũng là tình cảm của hai người, mọi người trừ lúc thỉnh thoảng có hỏi tới cũng không nói những cái khác, bây giờ La Quyết Trình nói như vậy coi như là gián tiếp thừa nhận quan hệ với Điền Tang Tang.
Lời này vừa tuôn ra cũng làm Bùi Dục bị kích động không nhẹ, anh ta trợn to mắt, khó tin nhìn La Quyết Trình, thật giống như anh ta làm chuyện gì có lỗi với mình vậy: “Cái gì?! Cậu, cậu cậu cậu sao có thể như vậy, nói cùng nhau độc thân nhưng cậu lại lén lút tìm đối tượng!”
Thẩm Dĩnh phì cười ra tiếng, chọc cho anh ta đau xót: “Chị dâu chị còn cười nhạo tôi?”
Độc thân là lỗi của anh ta sao, phải không!? Chẳng lẽ anh ta không muốn tìm đối tượng chắc, còn không phải là bởi vì không tìm được...
“Có điều tôi nói này, Bùi Dục cậu thật sự nên tìm đối tượng đi, qua hết sinh nhật cậu cũng 35 rồi phải không?” Lưu Sinh Yên đúng lúc thêm một nhát dao, dù sao bây giờ anh ta có Phùng Tuyết Du, anh ta cũng không sợ.
Bùi Dục cảm thấy mình đột nhiên trở thành đối tượng bị cười nhạo, quay lại nhìn về phía Lục Hi: “Anh Lục Hi, bọn họ sỉ nhục tôi như vậy có phải hơi quá đáng hay không?”
Cặp mắt đào hoa lúc này đang vô cùng mong đợi nhìn Lục Hi.
Không ngờ, Lục Hi ngay câu đầu tiên đã làm vỡ vụn hy vọng của anh ta:
“Bọn họ nói vì tốt cho cậu, cậu cũng già đầu không còn nhỏ nữa nên lập gia đình rồi.”
“…” Được, đều ức hiếp anh ta, ức hiếp anh ta độc thân không có người yêu!
Oán giận trong lòng Bùi Dục không nói ra được, cũng không biết cố chấp với ai, cứng cổ tức giận nói: “Các ngươi hãy chờ xem, không tới nửa tháng tôi sẽ tìm được bạn gái!”
“Cậu xác định là bạn gái, mà không phải là...” La Quyết Trình nói đến đây thì dừng lại, không nói tiếp, mà ý kia người ở đây đều nghe hiểu.
Mấy năm này mặc dù Bùi Dục không nghiêm túc tìm đối tượng, nhưng đàn bà bên cạnh cho tới bây giờ luôn không thiếu, oanh oanh yến yến có thể lập thành một đại đội.
Ông chủ Hồng Đỉnh, sao có thể thiếu đàn bà.
Nhưng người chân chính anh ta yêu, lại không có một ai.
“Đó là chắc chắn, tôi tìm bạn gái cũng có yêu cầu có được không!” Gặp dịp thì chơi chỉ cần nhìn vừa mắt là được, nhưng thật sự muốn nói đến nửa kia, điều kiện của anh ta thật đúng là khá cao.
“Vậy được, vậy mọi người chờ tin tốt của cậu.” Lưu Sinh Yên nháy mắt với Lục Hi.
Người sau hiểu ý: “Nếu không tìm được, cũng đừng trách mọi người cầm dao chém cậu.”
Vì thế bữa cơm này của Bùi Dục đều vây quanh hai chữ ‘Bạn gái’, có điều có anh ta nói chuyện phiếm bầu không khí nhộn nhịp hơn nhiều.
Sau khi Thẩm Dĩnh ăn cơm xong, lên tiếng chào hỏi rồi lên lầu với Thẩm Tiếu, thấy cô vào phòng, lúc này Lục Hi mới ung dung đưa tầm mắt đến trên người Bùi Dục, chậm rãi mở miệng: “Hoàng Tử Nhu vẫn còn ở chỗ kia của cậu?”
Đề tài dời đi hơi nhanh, thiếu chút nữa Bùi Dục không hồi hồn lại được: “Đúng vậy, ở đó.”
“Người vẫn còn sống?”
“Ừ.” Nói tới Hoàng Tử Nhu, Bùi Dục thu lại vẻ thoái mái trên mặt, sắc mặc nghiêm túc.
“Giao cho công an đi, để bên chỗ cậu cũng không phải chuyện hay.” Lục Hi nghĩ ngợi chốc lát, từng câu từng chữ dặn dò anh ta, thực ra là lo lắng anh ta sẽ xảy ra chuyện.
Dù sao Hồng Đỉnh làm ăn tốt như vậy, bao nhiêu người nhìn chằm chằm anh ta, bao nhiêu cặp mắt đều mong đợi anh ta xảy ra chuyện, Hoàng Tử Nhu ở lại lâu đối với anh ta cũng không có lợi.
“Cứ để cô ta đi như vậy không phải hời cho cô ta quá sao?”
“Vậy cậu muốn thế nào, làm cho tàn phế hay là giết chết?” Lục Hi cũng không sốt ruột, lời nói trong miệng đáng sợ như thế, nhưng biểu cảm lại không thay đổi: “Bùi Dục, tôi không muốn gây thêm rắc rối cho cậu, chuyện này đến đây chấm dứt, nếu như cậu lại xảy ra chuyện nữa, tôi có thể thật sự sẽ giết cô ta.”
Hoàng Tử Nhu chính là kẻ gây họa khắp nơi, để người như vậy ở bên cạnh chính là một quả bom hẹn giờ.
Nghe anh nói như vậy, mặc dù trong lòng Bùi Dục không cam lòng cũng chỉ có thể coi như không: “Được rồi, ngày mai tôi để người của Lý cục tới một chuyến dẫn cô ta đi.”
Đáy lòng Lưu Sinh Yên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai anh: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô ta ngồi tù mọt gông, đời này cũng không có cơ hội đi ra.”