CHƯƠNG 770: NỤ HÔN TRÊN XÍCH ĐU
Tịch Giai Giai lắc đầu: “Không được, còn chưa ăn cơm nữa.”
“Rửa tay rồi tới phòng ăn, nhé?”
Tịch Giai Giai sau khi nghe được vẫn lắc đầu, đôi chân nhỏ mang vớ giẫm lên kệ hành bên cạnh ghế sofa, duỗi tay xuyên qua bên hông của người đàn ông, ôm lấy cơ thể cường tráng kia, hai má mềm mại kề sát ngực anh, giống như con mèo nhỏ nũng nịu cọ cọ: “Em nhớ anh.”
Bùi Dục lập tức mềm lòng: “Sao lại không ăn cơm? Giờ đã mấy giờ rồi.”
“Chờ anh mà.” Tịch Giai Giai không cảm thấy có vấn đề gì: “Em không muốn ăn cơm một mình, quá nhàm chán.”
Cô nói nhàm chán, nhưng thật ra là vì cái gì Bùi Dục rất rõ.
Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, qua một lúc lâu hai người mới buông ra, Bùi Dục hơi ngồi xổm người xuống, cánh tay mạnh mẽ kéo hông cô ôm người lên.
Tịch Giai Giai không có phòng bị, sợ hết hồn, hoảng hốt thốt ra: “A! Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông không lên tiếng, mà là đi thẳng về phía nhà vệ sinh, mãi cho đến khi đến cạnh bồn rửa tay mới thả cô xuống.
Dưới ánh đèn sáng rực, anh giơ tay lên cởi ống tay áo sơ mi, xắn đến khuỷu tay, nắm hai tay cô tới, mở khóa vòi nước, dòng nước ấm áp chảy qua hai tay, hòa với mùi dừa của bồn rửa tay ở phía trên.
Anh đang thay mình... Rửa tay?
Tịch Giai Giai xấu hổ rụt tay về sau: “Tự em biết rửa…”
Cô cũng lớn như vậy rồi, còn giống như đứa bé để cho anh rửa tay giúp, gương mặt cũng nóng cả lên.
Bùi Dục lại không chịu, không hề có ý buông ra, cố chấp rửa sạch sẽ hai tay cô sau đó mới chịu thôi: “Bình thường không gặp được em, thật vất vả mới gặp được, anh đều giúp em làm hết.”
Một câu nói khiến cả người Tịch Giai Giai như đang lơ lửng trên mây, cô chớp mắt mấy cái, lại chớp cái nữa, trong nháy mắt vô thức nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai trước mắt.
Dường như là ánh mắt cô quá mức nóng bỏng, Bùi Dục quay đầu nhìn vào mắt cô, nhướng mày: “Thế nào, không vui à?”
“Vui.” Tịch Giai Giai không tiền đồ nuốt nước miếng: “Em chính là cảm thấy không giống anh lắm.”
Nghe thấy đánh giá này, ngược lại Bùi Dục cười, cơ thể dựa vào vách tường bên cạnh, chặn lại lối ra: “Vậy sao mới giống anh?”
Tịch Giai Giai nhìn tư thế này cũng biết mình phải trả lời cho tốt, nếu không có thể ngay cả cơm cũng không ăn được.
Cô lập tức nở một nụ cười vô cùng thương mại: “Không có không có, anh nghe lầm rồi, em nói là như vậy mới giống anh.”
Bùi Dục vốn muốn trêu chọc cô một chút, thấy bộ dạng chân chó của cô ngược lại chọc cho mình cười , giơ tay lên thân mật quẹt chóp mũi cô: “Bớt đi.”
Hai người như dính lấy nhau cuối cùng cũng tới phòng ăn, nhìn thức ăn trên bàn đã nguội, Bùi Dục không kén chọn gì, nhưng Tịch Giai Giai vẫn kiên trì hâm nóng lại.
“Buổi tối vẫn nên ăn thức ăn nóng, nếu không sẽ không tiêu hóa được.”
Cô bận trước bận sau bưng thức ăn đã hâm nóng lại lên, dưới ánh đèn nhìn hơi nóng màu trắng bốc lên, rốt cuộc cũng có một chút không khí trong nhà.
Bùi Dục không phải không muốn giúp cô, mà là ích kỷ cảm thấy nhìn dáng vẻ cô vì mình bận rộn làm cái này làm cái kia, nội tâm trống rỗng có một loại cảm giác được lấp đầy.
Thật sự là quá tốt đẹp, cho nên anh chỉ lo nhìn, ích kỷ muốn độc chiếm sự ấm áp này.
Buổi tối chín giờ hai mươi, đã sắp đến đêm khuya, Tịch Giai Giai trước đó không cảm thấy mình sẽ đói như vậy, ăn một chén rưỡi mới dừng lại.
Nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, anh ăn cơm trước giờ đều ung dung, bất kể đang bàn tán gì, hoặc là tiếp theo có chuyện gì, đều không thể ảnh hưởng anh ưu nhã ăn cơm.
Cách thức ăn uống tốt đẹp như vậy tuyệt đối không phải giả, hoặc là làm bộ, mà là thói quen từ nhỏ xuyên suốt đến lớn đã ăn vào trong xương.
Mang ra so sánh, Tịch Giai Giai cảm thấy không có chút lễ nghi nào, thỉnh thoảng lúc không vội vàng còn có thể làm bộ ra vẻ tiểu thư đài các, bình thường buông thả mới thật sự là mình.
Cô chỉ chỉ cái dĩa trước mặt hai người, một cái dĩa vô cùng chỉnh tề, xương cá đều để qua một bên, nhìn lại của mình như mới bị heo ủi qua vậy.
Không khỏi cảm thán nói: “Aiya, đây chính là khác biệt giữa chúng ta.”
Bùi Dục nhìn theo, cũng không thèm để ý: “Khác biệt giữa em và anh không phải là phương diện này.”
Tịch Giai Giai hỏi tiếp: “Vậy là phương diện nào?”
Chỉ thấy người kia bóc một viên kẹo bỏ vào trong miệng, rồi sau đó ngoắc ngoắc tay với cô: “Qua đây, nói cho em biết.”
Tịch Giai Giai không nghi ngờ anh, đứng dậy đi qua, vừa mới đến bên cạnh đã bị người kia kéo cánh tay ôm vào trong ngực.
Đầu vai đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh, Tịch Giai Giai trợn to hai mắt: “Aiya anh…ô!”
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị người kia cướp mất, hô hấp hỗn loạn quấn lấy nhau, ngồi trên đôi chân mạnh mẽ kia, thậm chí có thể cảm giác được sức mạnh của bắp thịt căng phồng.
Hai tay Tịch Giai Giai đỡ vai người đàn ông, cảm nhận được sự nhiệt tình không ngừng của anh, hơi chống đỡ không được.
Người này luôn là như vậy, kiếm cớ đủ kiểu lừa gạt cô sau đó giống như sói nhìn chằm chằm con mồi, một miếng nuốt sạch.
Bùi Dục lý trí buông ra trước khi cô rời đi, trán kề vào trán cô, bàn tay vuốt ve mặt cô: “Đây mới là khác biệt, hiểu chưa?”
Tịch Giai Giai không nói ra lời, nhỏ giọng thầm thì: “Lưu manh!”
“Anh lưu manh?” Bùi Dục chỉ cười: “Nhịn một chút đi, gần đây không gặp em, anh cũng là đàn ông bình thường...”
“Anh, anh đừng nói nữa!” Tịch Giai Giai vội vàng cắt đứt câu sau của anh, đối với người mọi lúc mọi nên đều có thể làm ra hành động bậy bạ như anh vẫn rất xấu hổ: “Em đi dọn bàn.”
Vừa nói, cô muốn đứng dậy, chỉ là vừa đứng lên đã bị Bùi Dục ôm hông, “Đừng dọn nữa, ra sân ngồi với anh.”
Sân?
Tịch Giai Giai hơi ngẩn ra, theo bản năng hỏi một câu: “Không nghỉ ngơi sao?”
“Nếu em rất gấp, cũng có thể...”
“Bùi Dục!” Tịch Giai Giai đề cao âm lượng kêu tên anh, mặt xấu hổ đỏ cả lên.
Bùi Dục buông tay ra: “Anh đi lên lấy cái chăn, em đợi anh trong sân đi.”
Vừa nói, anh xoay người đi tới lầu hai, Tịch Giai Giai nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất ở cầu thang, tiếng tim đập bên tai không dứt, tầm mắt xuyên qua cửa sổ sát đất sạch sẽ thấy cái xích đu trong sân, tim đập rộn, lập tức đi ra ngoài.
Cô lấy tay lau qua xích đu, biết Bùi Dục người này rất chú trọng, không thích chỗ có bụi.
Thời tiết chuyển lạnh, đúng là cần chăn, chỉ ngồi như vậy có hơi lạnh lẽo.
Tịch Giai Giai dùng ly giữ ấm rót sữa bò nóng cầm ra, mới vừa ngồi xuống đã thấy trên cánh tay Bùi Dục khoác cái chăn đi về phía mình.
Trước giờ chưa từng có khi nào cảm thấy ngôi nhà này đẹp như vậy, không phải là bởi vì người đẹp, mà là khi bước chân anh bước ra bậc cửa, theo tiếng bước chân ‘Độp độp’, trở nên đẹp hơn.