CHƯƠNG 550: MẸ CON CŨNG THÍCH
Ngày thứ hai quay về nhà, Đường Uyển bèn trực tiếp tới bệnh viện, từ sau khi nhận tiền phẫu thuật của Mã Thiên Xích, phẫu thuật của Vương Thu Phương trực tiệp đã được sắp xếp, khôi phục sau phẫu thuật cũng không tệ, bây giờ mỗi ngày đều làm phục hồi chức năng.
Đường Uyển khoảng thời gian này đều không ở trong nước, Vương Thu Phương chỉ cho rằng cô công tác, nhớ con gái đương nhiên là có, nhưng lại sợ trễ nãi công việc của cô, chịu đựng trong lòng, bây giờ thấy cô quay về bên không nhịn được đỏ mắt.
“Uyển Uyển, con quay về lúc nào vậy?” Vương Thu Phương thoáng chốc ngồi từ trên giường dậy, kéo tay cô không buông.
Trong lòng Đường Uyển cảm động, nhìn sắc mặt Vương Thu Phương cũng xem như không tệ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ, hôm nay con về, về nhà một chuyến trước, nói vài câu với Lỗi Lỗi rồi mới tới, thân thể mẹ thế nào rồi?”
“Rất tốt, rất tốt.” Vương Thu Phương vội vàng gật đầu: “Thân thể này của mẹ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khôi phục cũng tốt, vừa khéo hôm qua bác sĩ Triệu nói với mẹ, nếu kết quả kiểm tra sức khỏe lần sau không có gì ngoài ý muốn thì có thể xuất viện rồi.”
“Thật sao?” Đường Uyển vô cùng vui mừng: “Con còn chưa nhìn thấy bác sĩ Triệu, lát nữa con đi hỏi ông ấy một chút.”
“Thật.” Vương Thu Phương nhìn khuôn mặt cô có chút mệt mỏi, người làm mẹ như bà lại đau lòng: “Nhiều năm như vậy con luôn chăm sóc mẹ và em con, bây giờ mẹ khỏe rồi, không cần tiếp tục ở bệnh viện, có thể tiết kiệm chút tiền, mẹ ra ngoài cũng có thể đi làm phụ giúp nhà, gánh năng trên vai con cuối cùng cũng không còn nặng nề như vậy nữa rồi.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy!” Đường Uyển trách móc nhìn bà: “Mẹ là mẹ ruột con, con hiếu thảo với mẹ là chuyện nên làm, nào có khó khăn như mẹ nói, mẹ đó, thân thể mau chóng khỏe lại, con và Lỗi Lỗi liền yên tâm!”
Hai mẹ con nói chuyện bị dì Lý giường bên cạnh nghe thấy, hâm mộ nhìn sang: “Bà Đường à, con gái bà thật là sinh không uổng phí, tốt hơn con trai nhiều!”
Đường Uyển còn nhỏ, lại luôn vì bệnh tình của Vương Thu Phương mà bận tới bận lui, trước giờ chưa từng oán hận nửa câu, các bệnh nhân khác trong phòng đều khen cô con gái này không dứt miệng, bây giờ bệnh của Vương Thu Phương không dễ dàng gì chuyển biến tốt, họ đều vui mừng thay bà!
Nghe thấy người khác khen Đường Uyển, trong lòng Vương Thu Phương cũng vui vẻ, cười hòa ái: “Đúng vậy, cuộc đời này của tôi có tiểu áo bông hiểu ý như vậy cũng thật đáng giá!”
Một khoảng thời gian không gặp, Vương Thu Phương cũng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nói cho tới tận giờ cơm trưa, Vương Thu Phương bây giờ thân thể tốt rồi, cùng cô đến nhà ăn gọi cơm, cũng xem như xuống giường di chuyển một chút.
Biết giờ cơm, nhà ăn dường như biển người, Đường Uyển mua hai bát cháo, một phần bông cải xanh xào tỏi, một phần trứng gà xào cà chua, một phần sườn chua ngọt, hai người bưng bình giữ nhiệt quay về, trên đường, Vương Thu Phương cầm cánh tay cô, nhàn nhạt hỏi: “Uyển Uyển à, khoảng thời gian trước đây con xuất ngoại là làm việc gì, có mệt không?”
Cô lúc đó bị thương ngoài ý muốn, ra nước ngoài rất đột ngột, đến Anh rồi mới liên lạc với Vương Thu Phương.
Nhớ tới quá khứ, ánh mắt Đường Uyển thầm nhạt đi rất nhiều: “Chỉ là một hạng mục, không có độ khó kỹ thuật, chủ yếu là ra nước ngoài trợ giúp, rất nhiều người đều có gia đình không đi được, cho nên con đi.”
“Vậy sau khi con quay về sắp xếp thế nào?”
Sắp xếp?
Không biết thế nào Đường Uyển nhớ tới khung cảnh ăn cơm lần cuối với Mã Thiên Xích, lúc đó có lẽ chính là lần cuối họ gặp mặt, sau này dù có muốn nhìn thấy, e là không có khả năng đi.
Cô rũ mắt, giọng nhàn nhạt: “Không quá thích hợp với con, từ chức rồi.”
“Cũng phải.” Vương Thu Phương khẽ vỗ mu bàn tay cô: “Uyển Uyển à, đợi bệnh của mẹ khỏi rồi, sau khi xuất viện, con cũng suy nghĩ một chút chuyện sau này của mình đi, con năm hai thôi học, luôn là mối bận tâm trong lòng mẹ, bây giờ trong nhà không còn cấp bách như vậy nữa, con vẫn nên quay lại học đi.”
Đường Uyển không nghĩ tới bà đột nhiên nói đến chuyện đi học, cô năm hai vừa khai giảng đã lựa chọn nghỉ học đi làm, bây giờ đã qua hơn một năm, trong khoảng thời gian dài này, ngoại trừ lúc đầu Vương Thu Phương cực lực phản đối, thì không còn nghe thấy bà nói vậy nữa, cô luôn cho rằng bà bị bệnh tật tra tấn đã không còn nhiều tâm tư như vậy để suy nghĩ chuyện khác, nhưng bây giờ mới biết, thì ra ba luôn không quên, chỉ là đợi sức khỏe mình khôi phục.
“Mẹ...” Đường Uyển cầm chặt hộp cơm trong tay, sợ bà nghĩ quá nhiều, an ủi nói: “Con không sao.”
“Mẹ biết con mạnh mẽ, nhưng Uyển Uyển, đọc sách không phải thứ khác, con không thể cậy mạnh, mẹ không thể cho con một khởi đầu tốt, đối với con và Lỗi Lỗi mà nói, điều quan trọng nhất chính là tờ bằng cấp này, con không dễ dàng gì mới thi vào được đại học, mẹ không thể để con nửa đường bỏ dỡ.”
Thấy Đường Uyển còn muốn nói gì đó, Vương Thu Phương vội nói: “Chuyện này mẹ làm chủ, đợi mẹ xuất viện, con nên đi học đi.”
Những lời luôn giấu trong lòng không thể nói ra, lúc này lại bị nhắc tới, trong lòng Đường Uyển chua xót, không ai không khát vọng đi học, đặc biệt là đối với người như cô mà nói, cô biết tầm quan trọng của học hành hơn bất kỳ ai.
Chỉ là cuộc sống gian nan, cô ngay cả quyền lợi như vây cũng không có.
Nhìn sắc mặt Vương Thu Phương dần dần tốt lên, cô không nhịn được cảm khái, nếu không phải nhờ tiền phí trị liệu của Mã Thiên Xích mấy tháng trước, có lẽ phẫu thuật của Vương Thu Phương vẫn sẽ không làm được, bà không biết phải tra tấn bao lâu.
Đường Uyển thu lại ánh mắt, nặng nề thở ra một hơi, bất kể thế nào, cuộc sống của cô đã xảy ra nhiều thay đổi tốt như vậy, bất kể người đàn ông đó có thân phận gì, thái độ thế nào, đối với cô mà nói đều là người phải cảm ơn.
...
Sau khi Mã Thiên Xích ở lại thành phố J, phần lớn thời gian của anh đều phí trên người Thẩm Tiếu, công việc cũng không nhiều, rất nhiều nhà tư bản biết tin tức anh quay về nước, đều thầm mong gặp mặt nhưng đều bị anh cự tuyệt.
Hễ có thời gian bèn lập tức dẫn Thẩm Tiếu ra ngoài, ăn uống vui chơi, hết lòng ở cạnh, ngay cả Mục Đạt, người làm việc dưới trướng anh gần mười năm cũng không nhịn được chấn động.
Đây vẫn là Mã Thiên Xích mỗi ngày làm việc mười tám tiếng không ngừng sao? Đơn giản đây chính là hình ảnh ông chú bỉm sữa mà!
Tối thứ sáu, Mã Thiên Xích như hẹn dẫn bánh bao nhỏ đi ăn lẩu mà nó luôn nhớ thương, mặc dù trên người là huyết thống của người Trung Quốc, nhưng đối với một người sống lâu như vậy ở nước ngoài mà nói, lẩu vẫn là rất thử thách.
Nhưng Thẩm Tiếu đã thích, anh chỉ có thể đi cùng.
Mã Thiên Xích kêu Mục Đạt đặt một nhà hàng cao cấp nhất ở thành phố J, lầu tám khách sạn năm sao, họ đặt phòng bao, vẫn xem như không quá ồn ào.
Thẩm Tiếu gọi nồi lẩu uyên ương, lại gọi thịt bò và thịt dê thượng hạng, các loại rau xanh và xiên viên bổ sung, quan trong hơn nữa là lòng vịt, óc heo, chân gà rút xương và thịt cuống họng, vân vân.
Sau khi đồ được đưa lên, ngoại trừ thịt bò, Mã Thiên Xích dường như không đụng vào thứ khác, nhìn từng đoạn ruột và não nhuộm máu, anh thực sự không có khẩu vị.
Thẩm Tiếu ăn tới nghiện, không nhịn được ăn nhiều vài thứ trong canh cay, miệng đỏ bừng bừng: “Chú, sao chú không ăn?”
“Ăn rồi.”
“Con nói những thứ này.” Thẩm Tiếu chỉ nội tạng trước mặt: “Chú có phải sợ không?”
Mã Thiên Xích không để ý khinh thường: “Chú không thích mà thôi.”
“Chú, chú thử cũng không thử sao biết không thích?” Thẩm Tiếu nói rồi bèn dùng đũa dài chuyên dùng cho nồi lẩu gắp lòng vịt vào bát anh: “Cái này rất giòn, rất ngon, con và mẹ đều thích, chú thử một chút đi!”
Mã Thiên Xích một câu từ chối đã tới bên miệng, lại nghe thấy cậu nói tới ‘mẹ’ bèn khựng lại, đã rất lâu không nhìn thấy cô rồi, lúc này lại có chút đột ngột.