CHƯƠNG 740: SẼ KHÔNG RỜI XA ANH
Khi Tịch Giai Giai đang bơ vơ một mình, nhìn thấy Bùi Dục, quả thật giống như gặp được người thân, hai mắt cũng đỏ bừng lên.
Dù ông cụ cưỡng ép thế nào cô cũng phải cố giả vờ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy người thân thiết nhất ở bên cạnh mình, vẫn không kiềm chế được nữa.
Trên tay Bùi Dục xách một chiếc hộp màu hồng xen lẫn màu bạc, là Logo của một tiệm bánh gato, vốn là cố ý đi mua cho Tịch Giai Giai, lại không ngờ trở về sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Khi ánh mắt đảo qua nhìn ông cụ, tất cả dịu dàng nơi đáy mắt của Bùi Dục đều tan biến, chỉ còn lại phòng bị và lạnh lẽo.
Anh đặt hộp bánh gato lên tủ trước cửa ra vào, giày cũng không kịp thay, lập tức bước vào trong phòng khách.
Càng đi vào lại càng nhìn thấy rõ ràng đỏ ửng nơi đáy mắt cô, Bùi Dục nhíu mày, bảo vệ cô ở sau lưng: “Anh gọi điện thoại cho em mà không thấy có ai nhận, tưởng là em còn chưa ngủ dậy, không sao rồi...”
Trên đường trở về, Bùi Dục gọi cho cô một cuộc điện thoại, không ai nhận, sợ làm lỡ cô nghỉ ngơi nên không gọi tiếp nữa, khi đó Tịch Giai Giai đang ở dưới nhà nói chuyện với ông cụ.
Nhìn dáng vẻ vô cùng thân thiết của hai người trước mặt, ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Anh về thật đúng lúc, ngồi xuống giải quyết dứt khoát chuyện này.”
“Tôi không có chuyện gì cần giải quyết.” Bùi Dục xoay người, cả khuôn mặt giống như bị phủ một lớp băng mỏng, tỏa ra hơi lạnh làm người ta khiếp sợ: “Ai cho ông đến.”
Nghe vậy, giọng điệu của ông cụ trầm xuống rất nhiều: “Tôi đến đây còn cần anh cho phép?”
Bùi Dục cũng không hề nhường nhịn, vô cùng cứng rắn: “Đây là nhà tôi, không phải địa bàn của ông.”
Tịch Giai Giai nghe cuộc nói chuyện giữa ông cháu hai người, ông nội không khách khí, cháu trai lại càng không khách khí hơn, dù thế nào cũng không giống như mối quan hệ hòa thuận thân thiết.
Cô không nhịn được nói thầm, chẳng lẽ là vì mình nên mới trở thành thế này?
“Bùi Dục, còn ra thể thống gì nữa không.” Ông cụ không nhịn được nữa, khẽ quát lên.
Tịch Giai Giai giật nảy mình, không nhịn được run rẩy, giấu mình sau lưng Bùi Dục, vô cùng ao ước rằng không ai có thể nhìn thấy mình.
Bùi Dục nắm chặt lấy tay cô hơn, lặng lẽ tiếp cho cô sức mạnh, ánh mắt lại vẫn nhìn thẳng vào mặt ông cụ: “Tôi đã nói rồi, ông đối xử với tôi thế nào, yêu cầu tôi thế nào, tôi không có ý kiến, nhưng đừng động đến người bên cạnh tôi.”
“Hừ!” Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Đã lúc nào tôi can thiệp vào việc anh kết bạn chứ? Những việc trước đó, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói gì, nhưng anh cũng phải có chừng có mực cho tôi!”
Ông ta mặc kệ thì mặc kệ, đó là vì biết Bùi Dục sẽ không làm bừa, nhưng bây giờ nhìn anh nổi nóng cứng rắn thế này, ông cụ đã cảm thấy nguy cơ.
Một khi quá mức coi trọng cái gì thì nó sẽ biến thành uy hiếp, nếu bị kẻ thù bắt trúng điểm này, ông ta không cần phải chờ đến khi xảy ra toàn bộ, mà đã thua ở ngay vạch xuất phát rồi.
“Chuyện tình cảm, không cần ông nhúng tay.” Mỗi câu mỗi từ của Bùi Dục đều vô cùng sắc bén, không có ý định muốn làm hòa nào: “Bây giờ mang người của ông rời khỏi nhà tôi.”
Ông cụ đứng dậy, chống gậy không nhanh không chậm đi đến trước mặt anh, ánh mắt liếc nhìn Tịch Giai Giai phía sau anh, híp mắt ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Bùi Dục, anh biết thái độ của tôi, hôm nay tôi có thể tìm đến nơi này, vậy ngày mai cũng có thể lại tìm cô Tịch đây, cho dù anh không sợ bị làm phiền, vậy cũng phải suy nghĩ thay cô ta một chút chứ.”
Tịch Giai Giai cảm nhận được rõ ràng bàn tay nắm lấy tay mình của Bùi Dục bỗng nhiên siết chặt lại, thậm chí cú siết này còn khiến cô hơi đau.
Giằng co không một tiếng động, mặc dù ông cụ không cao bằng Bùi Dục, cũng bởi vì lớn tuổi mà cơ thể hơi gầy gò, nhưng khí phách lại không hề yếu kém.
Tịch Giai Giai vẫn luôn cảm thấy khí phách của Bùi Dục quả thật mạnh mẽ khiến cho người ta sợ hãi, cô vẫn luôn tò mò, rốt cuộc là cái gì mới có thể khiến người đàn ông này dù chỉ đứng yên ở đó thôi mà vẫn có cảm giác tồn tại mãnh liệt đến vậy.
Bây giờ cô biết rồi, trưởng thành trước mặt một người ông như vậy, nếu như không mạnh mẽ thì đã sớm bị chèn ép không sống nổi rồi.
Đây là được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, tính cách gặp mạnh lại càng mạnh, nuôi dưỡng từ trong xương tủy.
Đột nhiên cô cảm thấy đau lòng thay Bùi Dục, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe anh kể về người nhà của mình, lần duy nhất nhìn thấy sự yếu đuối của anh là lần trước khi anh tự nhốt mình trong phòng uống rượu.
Cảm giác đau đớn đó, bây giờ cô vẫn nhớ rõ ràng, chỉ là lúc này tận mắt nhìn thấy, lại càng khiếp sợ hơn.
Tịch Giai Giai cảm thấy cổ mình như bị đông cứng lại, chỉ hít thở thôi cũng phải chịu vô số áp lực.
Nhưng chính là dưới tình huống này, cô hít sâu một hơi, dứt khoát kiên quyết bước ra đứng trước người Bùi Dục.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô ngẩng đầu đối mặt với cặp mắt già nua kia, vô cùng kiên định lên tiếng nói từng câu từng chữ: “Ông cụ Bùi, tôi là một sinh viên đại học bình thường không thể bình thường hơn, đừng nói là ngài muốn tìm tôi, cho dù là thầy cô giáo bạn học bạn bè hay bất cứ người nào cũng có thể tìm được tôi, cái khác thì tôi không có, nhưng vẫn có chút dũng cảm đi gặp người ta, cho nên, cho dù ngài tìm tôi lúc nào, tôi cũng sẽ không trốn tránh.”
Giọng điệu của cô không nhẹ không nặng, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, nhưng rơi vào mắt vào tai người ta, lại giống như tiếng chuông vang, du dương trầm bổng, khiến người ta khiếp sợ từ đáy lòng.
Cho đến bây giờ, chưa từng có ai đứng trước mặt anh, bảo vệ anh.
Trong nháy mắt đó, Bùi Dục cảm thấy khiếp sợ không biết nói gì cho phải, chỉ sững sờ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn yếu ớt của cô gái, rõ ràng là một người gầy yếu như vậy, làm sao lại dám...
Hiển nhiên, ông cụ cũng không ngờ Tịch Giai Giai lại đột nhiên đứng ra như vậy.
Ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, đường nét vẫn mang theo vẻ ngây ngô và non nớt chưa trưởng thành, nếu như không phải lời nói vừa rồi và ánh mắt tràn đầy kiên định hiện giờ của cô, thậm chí ông cụ còn cho rằng mình nghe nhầm.
Trái lại vừa rồi ông ta lại không nhìn ra, cũng can đảm lắm đó.
Nhưng can đảm thì có thể làm gì chứ?
Loại dốt nát này không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngoại trừ chút tinh thần can đảm mỏng manh làm mình xúc động, ông ta căn bản sẽ không đánh giá cao.
Ông cụ khinh thường cười nói: “Cô Tịch, tôi nhớ kỹ lời cô nói hôm nay, tương lai, tôi sẽ cẩn thận xác nhận.”
Để lại một câu nói có ý tứ sâu xa như vậy, ông cụ mang theo ba tên vệ sĩ của mình rời khỏi biệt thự.
Cửa mở ra rồi lại đóng lại, đám người rời đi, bả vai Tịch Giai Giai cũng sụp xuống, cô nặng nề thở dài một hơi, cả người giống như một quả cầu da bị xì hơi.
Đối mặt với một ông cụ sắc bén như vậy, cô... vẫn hơi sợ.
Ổn định tâm trạng một chút, Tịch Giai Giai quay người nhìn về phía Bùi Dục: “Anh trở về thật đúng lúc.”
Nếu như không phải vừa rồi anh trở về đúng lúc, có lẽ bây giờ cô và ông cụ đã nói đến vấn đề tiền bạc rồi.
Nghĩ đến những điều này, Tịch Giai Giai cảm thấy vô cùng mơ hồ, loại kịch bản như trong phim này cho dù nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Dục không nói gì, đôi mắt sáng rõ nhìn chằm chằm lấy cô, chăm chú đến mức Tịch Giai Giai cảm thấy mặt mình sắp bị đốt thủng một lỗ rồi.
Cô không nhịn được giơ tay sờ lên gò má mình: “Sao vậy, vì sao lại nhìn như vậy... ưm!”