CHƯƠNG 694: CHÚNG TA ĐỀU ỔN
Từ sau khi Đường Uyển tỉnh lại, chưa từng có khoảnh khắc nào nghĩ sẽ hòa giải với người đàn ông này, đối với cô mà nói, chỉ là mang ý nghĩa bắt đầu lại mối quan hệ này từ đầu, chỉ là đại diện cho một loại hòa giải cho sự đối đãi trước kia mà thôi.
Trong lòng cô có vướng mắc, có ngăn cách, vì vậy để cô lập tức tiếp nhận thêm một lần nữa không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng đến ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này, phát triển đến mức… Mã Thiên Xích cúi đầu hôn mà cô chỉ né tránh một chút cuối cùng không động đậy được.
Tất cả mọi thứ xung quanh giống như đều dừng lại, tất cả các giác quan đều dừng lại ở trên môi khi hai người chạm vào nhau, Đường Uyển hơi mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt cũng không nhắm lại kia, bọn họ cứ ở khoảng cách gần như vậy nhìn nhau, cảm nhận dòng điện xuyên qua thân thể.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, một nụ hôn không thể kiếm chế lại được, nhưng dù như vậy Mã Thiên Xích lại có phản ứng.
Anh dường như có một loại nhớ nhung điên cuồng đối với Đường Uyển, lúc này cô chịu bằng lòng một lần nữa tiếp nhận anh, hôn cô gái mình yêu, anh căn bản không thể đè nén được dục vọng nổi lên trên cơ thể mình.
Không liên quan đến bất cứ suy nghĩ bẩn thỉu gì, chỉ là thân thể khát vọng cô theo bản năng.
Nhưng Mã Thiên Xích cũng không phải cầm thú, dưới tình huống như vậy, dù thế nào anh cũng sẽ không làm chuyện gì, dù bây giờ cô không bị bệnh anh cũng sẽ không tiên gần thêm một bước.
Cô vừa mới bằng lòng với mình, cần nhiều thời gian và không gian để suy nghĩ độc lập, chứ không phải bị anh yêu cầu.
Có lẽ đã từng như vậy, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, anh sẽ dứt khoát thay đổi lại tất mọi thứ.
"Trước kia là em thích tôi, bây giờ đổi lại là tôi theo đuổi em.”
Một tay của đàn ông kéo phần gáy của cô gái, đưa ngón tay cái vuốt ve phần da mỏng manh trong lòng bàn tay, giống như đang chạm vào một con vật cưng vô cùng tội nghiệp.
Đường Uyển xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được, đưa tay muốn đẩy người trước mặt ra, trực tiếp nằm lên giường quay lưng về phía anh: “Tôi, tôi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi, anh cũng ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Giữa câu nói, có thể nghe được sự lo lắng và bối rối.
Mã Thiên Xích im lặng câu môi, lúc này cũng không tiếp tục kích thích cô: "Ngủ ngon."
Anh cúi người đem chậu nước nóng đã nguội đổ đi, sau khi dọn dẹp xong tất cả, Mã Thiên Xích lại trở lại bên giường lần nữa, đem chiếc ghế dựa gấp chật hẹp đến mức đáng thương mở ra và nằm lên.
'Lạch cạch' một tiếng vang nhỏ, chiếc đèn trên đỉnh đầu tắt ngấm, tất cả chìm vào bóng tối, nhưng hai trái tim đã phiêu bạt trôi nổi vô số ngày giờ phút này lại một lần nữa cập bến.
Chiếc ghế dưới thân vừa lạnh vừa cứng, nhưng Mã Thiên Xích lại cảm thấy mình giống như đang ngủ trên bông vậy.
Anh biết Đường Uyển cũng không ngủ, đêm nay đối với hai người bọn họ mà nói thì quá mức đặc biệt, cô chắc có lẽ cũng có đủ các loại suy nghĩ trong đầu.
Mã Thiên Xích nghe thấy bên tai có hơi thở lộn xộn, có một câu nói vẫn luôn quanh quẩn trong lồng ngực, lúc này rốt cuộc cũng mượn bóng tối không nhìn thấy rõ để thốt ra: "Uyển Uyển, tôi sẽ không để em bị tổn thương một lần nữa, tất cả những chuyện đã trải qua tôi sẽ không để chúng phát sinh thêm lần nữa, thật xin lỗi, trước đây đã không bảo vệ cho em được tốt, cũng cám ơn em đã đồng ý cho tôi thêm một cơ hội lần nữa.”
Không có ai là cần phải, cô gặp những chuyện này đổi lại là bất cứ người nào khác có lẽ cũng sẽ không đồng ý gặp lại anh chứ đừng nói đến việc lấy hết can đảm để chấp nhận anh thêm lần nữa.
Câu nói 'Dùng hết tất cả can đảm để yêu anh thêm một lần nữa’ của cô đã khiến tất cả những nón giáp sắt trong trái tim Mã Thiên Xích không còn tồn tại.
Hai chữ cám ơn hoàn toàn không thể nào diễn tả được sự bành trướng trong trái tim anh, nhưng trừ hai chữ này, anh cũng không biết phải nói gì mới có thể thổ lộ được tình cảm của mình.
Cám ơn cô một lần nữa bằng lòng ở bên cạnh anh, nếu như vì sự cố này mà cô vĩnh viễn an nghỉ, anh không biết quãng đời còn lại này của mình sẽ áy náy và ân hận đến mức nào.
Có lẽ cả đời này cũng sẽ không yêu người khác, cứ gánh vác tội lỗi này sống như vậy đi.
Đường Uyển nhìn cửa sổ trước mắt, bóng đêm ngoài cửa sổ nặng nề, chỉ có ánh đèn đường lóe lên, vầng trăng trên trời đã hoàn thành một nửa đường cong, tỏa ra ánh sáng mở ảo mông lung trên những đám mây.
Nhưng lúc này cảnh trong lòng cô lại vô cùng sáng tỏ.
Giọng nói nóng bỏng và nồng đậm nhưng lại bình tĩnh vững vàng của người đàn ông vang lên bên tai, cô mở miệng rồi lại ngậm lại, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải diễn đạt thế nào, qua nửa phút mới nói ra một câu: "Mã Thiên Xích, chúng ta đều ổn."
Những từ này có lẽ đối với người khác mà nói cũng không phải là điều gì quá khó khăn, nhưng đối với cô và đối với Mã Thiên Xích mà nói, đối với đoạn tình cảm dù chưa lâu lắm nhưng lại gặp rất nhiều trắc trở của bọn họ mà nói, mọi thứ đều trở nên khó khăn như vậy.
Bây giờ cô không hi vọng điều gì xa với, chỉ cần có thể ổn như vậy là đủ rồi.
"Được." Người đàn ông hơi nhắm mắt lại, hơn ba mươi năm trên đời đều đã nghe đủ loại yêu cầu, nhưng lúc này lại bị những từ này khuấy động khiến trái tim chua xót: “Chúng ta đều ổn.”
Cho dù tương lai thế nào, anh đều muốn ở bên cô, cùng nhau bước đi.
Người cuối cùng biết tin Đường Uyển tỉnh lại là Bùi Dục, vì anh bị bỏng nên đã mấy ngày không đến công ty, La Quyết Trình biết anh bị bỏng nên mãi đến vài ngày sau mới đem tin tức này nói cho anh biết.
Lúc ấy Bùi Dục ngay ở trong phòng khách ngồi xem bóng đá, sau khi nghe thấy tin tức tốt truyền đến trong điện thoại, cả người đều bật dậy khỏi ghế salon: “Thật sao?”
Tịch Giai Giai đang nấu ăn trong phòng bếp không gian mở ở phía xa bị tiếng hú của anh dọa mất nửa cái mạng, cánh tay bưng chảo hung hăng run rẩy, suýt chút nữa đã đem trứng chiên bên trong chảo hất ra ngoài.
Cô hít sâu một hơi, oán hận nhìn người nào đó đang đi ồn ào nói chuyện và đi lại trong phòng khách, cô tức giận tắt bếp, đem trứng gà, bánh mì nướng, mứt dâu được làm thủ công, và một ly cà phê nóng bưng lên bàn ăn.
Cô đứng ở trước mặt người kia, dùng khẩu hình nhắc nhở anh: “Ăn cơm!”
Bùi Dục chỉ cúi đầu nhìn cô, cũng không có ý định đi qua phòng ăn.
Tịch Giai Giai ngẩng đầu nhìn đồng hồ một cái, 8:25, buổi trưa cô phải về trường học một chuyến, mặc dù vẫn kịp thời gian nhưng vẫn muốn đi qua sớm một chút.
Vì vậy cô đưa tay chỉ về hướng phòng ăn, dường như muốn nói chuyện với anh: “Bữa sáng tôi đã làm cho anh, buổi trưa trường học còn có việc, tôi đi trước…”
Nói xong, cô liền xoay người đến lấy túi xách trên ghế salon, là chiếc ba lô màu đen mà cô mang tới.
Lần này, Bùi Dục không còn giả vở như không nhìn thấy, xoay người đè lại túi xách của cô, và tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia: “Được, tôi biết rồi, đó là chuyện tốt, ít nhất cậu có thể cởi bỏ được, hai ngày nữa dành thời gian đến bên này của tôi ngồi một chút, tôi còn có chút việc, cúp máy trước.”
Tịch Giai Giai đứng ở khoảng cách tương đối gần, cũng nghe được giọng nói nam trong trẻo ở đầu dây bên kia, đối phương trêu ghẹo cười nói: "Sáng sớm như vậy cậu có chuyện gì, xem ra là trong nhà có người nha! Bùi Dục, cậu cũng đã trưởng thành, có thể ổn định tâm lý chút được không…”
"Được rồi được rồi, đừng dạy đời nữa, trước tiên cậu cứ quản tốt chuyện giữa cậu và cô vợ bác sĩ của cậu đi, tạm biệt!” Nói xong, Bùi Dục cũng không đợi La Quyết Trình trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Điều đầu tiên sau khi bỏ tay ra khỏi tai chính là hỏi cô: “Em làm gì vậy?”