CHƯƠNG 629: BÂY GIỜ KIÊU NGẠO XEM SAU NÀY CẬU TA CÓ DỄ CHỊU
Anh từ trước đến nay đều không phải là người nhiệt tình như thế, sao lần này... Thẩm Dĩnh có chút kỳ quái nhìn người đàn ông, nhưng lúc nhìn thấy tia sáng trong ánh mắt hẹp dài của anh, cuối cùng cũng hiểu được là có chuyện gì.
Xem ra giữa cô nhóc này và Bùi Dục có cái gì đó.
Tịch Giai Giai hoàn toàn không biết bây giờ mình đang trong tình huống thế nào, chỉ là nhớ đến nửa tiếng trước, Bùi Dục gọi điện thoại liên hồi, bày đặt không cần lái xe, chỉ muốn cô đến đón anh ta, nhất định là đã nghĩ được cách để chỉnh cô.
Sau khi làm việc ở Hồng Đỉnh, không có tiền lương không nói, mỗi ngày cô còn phải thức đêm làm việc, mỗi lần bạn của Bùi Dục đến, cô phải đến phục vụ, đừng nói có bao nhiêu thảm.
Nhưng mà dù trong lòng cô có không tình nguyện đến cỡ nào, nên đến vẫn phải đến, cô cũng không muốn chọc cái người kia, bằng không cô cũng không có quả ngon mà ăn.
Tịch Giai Giai vô cùng hiền thục hiểu lòng người đi theo sau hai người, không nói lời nào cũng không tụt lại phía sau, giữ im lặng nhìn qua là một đứa bé trưởng thành.
Lục Hi trực tiếp dẫn người vào sảnh tiển, vừa vào là có thể nhìn thấy Bùi Dục cách một đoạn đang nâng chén với bạn bè, uống rất chi là vui vẻ.
Lục Hi bất động thanh sắc liếc cô nhóc bên người một cái, quát với người kia: “Bùi Dục."
Anh ta nghe thấy có người gọi mình, liên tục ngửa đầu uống cạn chén rượu của mình, theo tiếng nhìn qua: “ Anh Lục Hi, anh đi đâu vậy rồi, chúng tôi đang tìm anh đây, anh..."
Nói được một nửa, đôi môi bị rượu cồn thấm ướt lấp lánh dừng lại, đôi mắt đào hoa hơi nheo, nhìn về cô nhóc yên lặng đứng bên cạnh.
Không đến mấy giây, ghét bỏ nhíu mày: “Sao cô ấy lại đi cùng anh và chị dâu vậy?"
"Đúng lúc gặp được thì dẫn đến." Môi Lục Hi cong lên như có điều gì suy nghĩ: “Cậu cũng thật là, để người ta đến cũng không nói rõ ở đâu, cô nhóc nhà người ta đi lạc mất."
Nụ cười tự nhiên trên mặt Bùi Dục thu lại mấy phần, đi qua một tay túm người đến bên cạnh mình: “Nói cô đần cũng không hổ, có mỗi một chỗ cũng không tìm được."
Tịch Giai Giai nén giận trong lòng, bất đắc dĩ giận mà không dám nói, chỉ có thể phẫn hận nhìn chằm chằm ống tay áo của mình, cô không thèm chấp nhặt với anh ta!
Thẩm Dĩnh nhìn vẻ mặt và hình thức ở chung của hai người, đột nhiên cảm thấy không phải không hợp như mình nghĩ, nhìn như vậy, hai người vẫn có chút hợp?
"Bùi Dục, đây là ai thế, không giới thiệu một chút?" La Quyết Trình sáp lại gần, trên mặt viết hai chữ “Bà tám” to đùng: “Cô bé này là học sinh à?"
Tịch Giai Giai nghe gọi mình, cũng không nghĩ nhiều, nói: “Xin chào, tôi tên là Tịch Giai Giai, vẫn còn là học sinh."
"Chậc,” La Quyết Trình không khỏi líu lưỡi, lại gần bên tai Bùi Dục, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói một câu: “Bùi Dục, cậu thật là cầm thú."
"..."
Bùi Dục thả cái ly trong tay lên khay của người phục vụ: “Giới thiệu cái gì mà giới thiệu, đây là nữ vệ sĩ tôi mới nhận, không được sao?"
Nữ vệ sĩ...
Mí mắt mọi người đều co rút lại, lời này mà cậu cũng nói ra được.
"Được rồi, tôi đi đây, đợi hôm nào tôi lại uống với mấy cậu." Bùi Dục nói xong cầm áo vest mắc trên ghế lên.
Lục Hi xì một tiếng: “Đi sớm thế?"
"Ừ."
"Người ta vừa đến cậu đã sốt ruột, đã vào tay chưa."
"..." Nghe vậy, Bùi Dục từ trước đến nay tự xưng là mặt dày lại có chút luống cuống: “Buổi tối tôi còn có việc, trở về nghỉ ngơi."
Nói xong, anh ta tức giận nhìn Tịch Giai Giai bên cạnh: “Thất thần làm gì, không biết đỡ tôi một cái sao!"
Giọng điệu này, thái độ này, đừng nói Tịch Giai Giai bực dọc, Lục Hi cũng cảm thấy anh ta vô sỉ.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Thẩm Dĩnh lặng lẽ nắm lấy ngón tay của Lục Hi, nhỏ giọng nói: “Chuyện gì thế?"
"Không sao cả."
Thẩm Dĩnh vẫn còn chút không yên lòng: “Bùi Dục có bắt nạt cô bé kia không?"
Dù sao khoảng cách giữa hai người nhìn qua có chút lớn.
Lục Hi nghe xong cũng chỉ cười: “Em yên tâm, anh thấy phải là cô bé kia bắt nạt Bùi Dục mới đúng."
Tính tình huynh đệ nhà mình anh rõ nhất, Bùi Dục đối với người không quan trọng hay là người mình ghét sẽ không có thái độ như vậy.
Thẩm Dĩnh có chút mờ mịt: “Vì sao?"
"Nếu như chỉ là quan hệ bình thường, em cảm thấy Bùi Dục sẽ cho cô ấy đến hôn lễ của chúng ta?"
Lúc này Thẩm Dĩnh mới hiểu ra, đúng thế, sao vừa rồi cô không nghĩ ra chứ, hôn lễ của cô và Lục Hi đều mời những người thân cận nhất, người bình thường Bùi Dục chắc chắn sẽ không đưa đến.
Chẳng lẽ Bùi Dục đối cô bé kia...
Một giả thiết to gan hiện lên trong đầu, Thẩm Dĩnh có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh ta..."
Lục Hi khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ kiêu ngạo xem sau này cậu ta có dễ chịu."
Bên kia, Tịch Giai Giai gần như là mất hết sức chín trâu hai hổ mới kéo được Bùi Dục vào trong thang máy.
Vì sao lại nói là kéo?
Bởi vì người đàn ông không biết xấu hổ nào đó gần như đặt 70% khối lượng cơ thể mình lên người cô
Quá nặng, một người nhìn qua cũng mảnh mai đến cùng là ăn cái gì mà nặng như vậy?
Tịch Giai Giai chỉ hơn một mét sáu một chút, cả người thấp hơn Bùi Dục hai cái đầu, cô chỉ có 44 kg, cánh tay nho nhỏ khoác lên người anh ta, thoạt nhìn như có thể ép gãy bất kỳ lúc nào.
Bên trong cửa thang máy là mặt kính, nhìn tư thế không thích hợp trong gương, ngọn lửa nhỏ trong lòng Tịch Giai Giai bùng nổ, ngước mắt nhìn người kia, đúng lúc gặp phải tầm mắt của anh.
Hai người cứ nhìn nhau qua gương như vậy.
Tịch Giai Giai nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhưng dù là như vậy cũng không ngăn được Bùi Dục thấy ngọn lửa nhỏ bùng lên trong mắt của cô.
Ngọn lửa giận này sắp lao ra rồi, thế mà cô vẫn nhịn lại được.
Không khỏi xùy một tiếng: “Không nhìn ra, rất giỏi nhịn."
Tịch Giai Giai không nói chuyện, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, đáy lòng không ngừng mặc niệm ‘Mình không nghe, mình không giận’.
Nhưng im lặng như vậy lại làm cho Bùi Dục có chút không vui, bàn tay vòng qua cổ cô thêm chặt, ôm nửa người cô vào trong ngực: “Tôi vừa nói với em cái gì, không nghe rõ?"
Tịch Giai Giai bị lực cánh tay của anh làm hoảng sợ, vừa nghiêng đầu ra trốn ra ngoài vừa vội vàng nói: “Nghe rõ nghe rõ!"
"Nghe rõ sao không trả lời?" Bùi Dục nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên của cô, thả lỏng một chút nói: “Không có lễ phép."
Cô không có lễ phép?
Đỉnh đầu Tịch Giai Giai sắp tức đến bốc khói, đúng lúc thang máy xuống đến ga ra, cô cứng nhắc nói: “Thang máy đến rồi, đi thôi."
Lần này Bùi Dục không tiếp tục xem cô như cây gậy nữa, ngẩng đầu bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn này, Tịch Giai Giai nhanh chóng nắm tay lại đánh hai quyền vào không khí: “Khốn nạn!"
Hai người một trước một sau lên xe, Tịch Giai Giai vốn định ngồi tay lái phụ, nhưng lái xe khóa cửa trên, cô biết là ý gì, đành phải ngồi vào ghế sau.
Trên đường, Bùi Dục nhắm mắt dưỡng thần, lúc Tịch Giai Giai cho là anh cuối cùng cũng yên tĩnh lại thì đột nhiên nói: “Đau đầu, xoa huyệt thái dương cho tôi."
Tầm mắt Tịch Giai Giai nhìn ra bên ngòai cửa sổ xe chậm rãi quay về, cuối cùng rơi xuống trên dung nhan anh tuấn của người đàn ông.
Cô không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn.
Bùi Dục đợi một lúc cũng không thấy cô đáp lại, mở mắt liếc qua nhìn cô: “Thất thần làm gì, xoa đầu đi!"
Tịch Giai Giai hít sâu một hơi, muốn nhịn... Đáng tiếc nhịn không được.
Vũ trụ nhỏ cuối cùng cũng bạo phát: “Cậu Bùi, tôi là nhân viên của anh, nhưng tôi không phải là bảo mẫu của anh, tôi không có nghĩ vụ mát xa xoa bóp đầu cho anh."