CHƯƠNG 386: TRỞ LẠI BIỆT THỰ NGỰ CẢNH VIÊN
Xe đi thẳng một đường trở lại biệt thự Ngự Cảnh Viên, Thẩm Dĩnh không hề xa lạ đối với con đường này. Càng tới gần, ngược lại càng rõ ràng. Thật ra, có câu nói, Mã Thiên Xích nói rất đúng: Đối với những chuyện trong quá khứ, từ trước đến nay, cô vẫn chưa từng từ bỏ, chưa từng lãng quên.
Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, cả quãng đường đi đều không hề bị xóc, lắc lư. Hai người ngồi phía sau căn bản không giao lưu quá nhiều với nhau, Thẩm Dĩnh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng người bên cạnh lại luôn nhìn cô.
Nửa tiếng sau, xe tiến vào cổng lớn của biệt thự, xa cách năm năm, một lần nữa khi trở lại nơi chứa đầy kí ức này, trong lòng Thẩm Dĩnh bỗng nhiên buồn bã, nhưng hơn cả đó là căng thẳng, giống như cả người đang bị quấn chặt trong một tấm lưới lớn. Vừa buồn bực, vừa ngột ngạt, khiến cô hơi không thoải mái.
Bên kia, thím Lâm vốn dĩ đang trông Tiếu Tiếu vẽ tranh, nhưng khi nghe thấy tiếng tắt xe truyền đến từ sân, bà ta lập tức dẫn theo đứa bé đi ra phía cổng nghênh đón. Bà ta vốn dĩ cho rằng một mình ngài Lục trở về, nhưng không ngờ lại nhìn thấy gương mặt vô cùng nhớ nhung, vô cùng quen thuộc.
Nhìn thấy Thẩm Dĩnh đi về phía bên này, đôi mắt của một người đàn bà đã hơn năm mươi tuổi bỗng nhiên ửng đỏ cả lên: “Đây, đây là…”
Cuối cùng vẫn là do tuổi đã lớn, tâm trạng nhất thời không nói ra được.
Thẩm Dĩnh nhìn thấy gương mặt hiền từ, ôn hòa trước mặt, niềm vui mừng trước sự trở lại của cô có thể dễ dàng nhận ra từ trong đôi mắt già nua ấy. Cô mở rộng vòng tay, ôm lấy bà ta: “Thím Lâm, lâu rồi không gặp.”
Thím Lâm vô cùng xúc động, âm thầm lau nước mắt: “Thật sự quá lâu rồi, tôi còn cho rằng… Haz, không nói, không nói nữa, về là tốt rồi!”
“Mẹ!” Thẩm Tiếu đứng bên cạnh, cảm thấy chính mình bị lãng quên, lớn tiếng gọi cô.
Lúc này Thẩm Dĩnh mới buông thím Lâm ra, nửa ngồi xổm xuống, ôm thằng bé vào lòng. Ôm cơ thể mềm mại, nhỏ nhắn trong tay, mũi cô bỗng nhiên hơi chua xót: “Tiếu Tiếu nhớ mẹ không?”
“Nhớ ạ, vô cùng nhớ!” Sau khi thằng bé nói xong, giọng nói vang vọng cũng nghẹn ngào, mang theo mấy phần khóc nức nở: “Tối qua con nằm mơ thấy mẹ.”
Thẩm Dĩnh không nhịn được ôm chặt thằng bé, muốn hôn thằng bé nhưng lại không dám. Cô sợ rằng mình vừa mới khỏi sốt, nhưng vẫn còn virus, sợ sẽ lây sang cho thằng bé: “Ngoan, mẹ cũng rất nhớ con, rất nhớ, vô cùng nhớ.”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nước mắt thím Lâm không ngừng rơi xuống, bà ta phải bịt chặt miệng mới có thể nhịn được.
Lục Hi nhìn thấy bước tranh một lớn, một nhỏ ôm chặt nhau, đây chính là ảo tưởng mà anh đã từng tưởng tượng ra suốt bao ngày đêm tuyệt vọng, lúc này đây, nó đã thật sự xảy ra trước mắt anh.
Ngày hôm nay, anh đã phải chờ đợi năm năm, trong trường hợp không rõ sống chết, chuyện đưa cô chở về nhà chính là một điều vô cùng khó khăn. Nhưng hôm nay cô đứng bên cạnh anh, những gợn sóng trong lòng anh, chỉ có bản thân anh biết.
Giọng nói của người đàn ông hơi run rẩy: “Vào trong rồi nói.”
Một tay Thẩm Dĩnh dắt bánh bao nhỏ, một tay kéo thím Lâm, khi bước chân vào cửa lớn, trong lòng cô có đột nhiên run rẩy, đợi đến khi thật sự đi vào phòng khách, cô mới sửng sốt.
Tất cả từ bài trí, trang hoàng đến đồ dùng trong nhà đều giống hệt năm năm trước. Từ vị trí đặt ti vi, đến bình hoa trên bàn, mọi thứ đều giống hệt, không hơi khác biệt nào trong ký ức của cô.
Ngay đến cả số bước cô đi từ cổng vào đến cửa lớn của biệt thự cũng không thay đổi. Năm đó cô hai mươi tư tuổi, là cột mốc quan trọng đánh dấu bước ngoặt của đời người chuyển từ tuổi trẻ lên tuổi trưởng thành. Năm đó, cô gặp được anh, do đó, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn.
Cô đã từng ở nơi này một năm, mỗi một góc nhà đều đầy ắp những hình ảnh, quá nhiều, thật sự quá nhiều. Nhiều đến nỗi gợi lại những ký mà cô không muốn nhớ lại.
“Cô Thẩm, mau thay giày đi, chân cũng sẽ thoải mái hơn.” Thím Lâm kéo tủ giày ra, lấy một đôi dép lê nữ duy nhất bên trong ra, đặt xuống bên cạnh chân cô.
Trong khoảnh khắc Thẩm Dĩnh nhìn thây đôi dép lê này, cả người cô trở nên run rẩy. Đôi dép lê lông nhung màu hồng nhạt này là cô mua về năm năm trước. Thời gian năm năm đã qua, màu sắc của đôi dép đã hơi phai nhạt, nhưng kiểu dáng thì không hề thay đổi.
Có thể nhìn ra được, năm năm qua, đôi dép này đã được giặt rất nhiều lần, cho nên mới vậy, nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Cho dù không có ai xỏ, nhưng anh vẫn giữ lại nó, hơn nữa khi giặt, chắc hẳn anh vẫn luôn đợi ngày cô trở về.
Khóe mắt không kịp được đỏ ửng, cô vội vàng nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa, chỉ có thể mau chóng đi xong dép, không nghĩ sâu xa nữa.
“Ban nãy, trước khi trở về, ngài Lục có dặn tôi nấu một nồi canh, hầm canh gà trong ba tiếng, hầm bằng lửa nhỏ, để tôi đi múc cho một một bát.”
Thẩm Dĩnh không ngờ anh lại chu đáo như vậy, ngay đến cả những chuyện này cũng dặn dò. Không nói thêm gì nữa, cô vô cùng quen thuộc tiến vào phòng ăn, ngồi vào chỗ.
Thẩm Tiếu đã lâu không gặp mẹ, lúc này thằng bé giống hệt keo con voi, dính chặt trên người Thẩm Dĩnh không rời.
Lục Hi nhìn thấy cảnh này, quyết định để lại không gian cho hai mẹ con họ, lên tầng tắm rửa. Ở bệnh viện hai ngày một đêm, quả thật cần phải tắm rửa qua.
Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn bé con nằm trong lòng mình: “Mấy này nay như thế nào, đã thích ứng được chưa?”
“Lúc bắt đầu thì hơi chưa thích ứng được, nhưng bây giờ thì thích ứng được rồi ạ.” Thẩm Tiếu nghịch ngợm đầu ngón tay của Thẩm Dĩnh, giọng nói mềm mại: “Chú đối xử với con rất tốt, bà Lâm cũng rất tốt, làm cho con rất nhiều món ăn ngon, chính là, chính là…”
Bé con nói đến đây, đột nhiên ngưng lại, Thẩm Dĩnh quay qua hỏi thằng bé: “Chính là gì cơ?”
Thẩm Tiếu hơi ngượng ngùng lắc đầu: “Chính là tối qua lúc ngủ, con vô cùng nhớ mẹ.”
“Đừng lo lắng, mẹ đến đây để đón con, đợi lúc nữa chúng ta sẽ trở về nhà.”
“Hả? Chúng ta phải đi sao?” Dường như khi nghe thấy điều này, Thẩm Tiếu hơi ngạc nhiên.
Thẩm Dĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt ngây thơ của thằng bé, cười nói: “Đúng vậy, mẹ đến đón con, dẫn con về nhà, không phải con vẫn luôn muốn ở nhà chú Mã sao? Hay là nhà mẹ nuôi? Hoặc là đi đến nhà ông bà ngoại cũng được, đều nghe theo con hết.”
Vốn dĩ muốn nghe theo ý kiến của thẳng bé, không nghĩ đến sau khi nghe được chuyện này, thằng bé lại nhăn mặt, bộ dạng vô cùng xoắn xuýt: “Nhưng con, con…”
Chữ “con” nói hồi lâu cũng không nói rõ ra được những lời phía sau.
Thẩm Dĩnh xoa nhẹ đầu thằng bé: “Con muốn nói gì, cứ từ từ mà nói.”
Thẩm Tiếu ấp úng hồi lâu, mới miễn cưỡng nặn ra một câu, trong ánh mắt mang theo tia cẩn thận: “Con đã hứa với chú, ngày mai sẽ cũng nhau đi leo núi, chú nói, mấy ngày vừa rồi không ở bên con, cho nên ngày mai sẽ dẫn con đi.”
Đây là lời hứa mà Lục Hi đã hứa trong điện thoại với bé con vào buổi tối ngày hôm qua tại hành lang, cho nên Thẩm Tiếu vẫn luôn mong chờ điều này.
Ngược lại, Thẩm Dĩnh không ngờ thằng bé lại có phản ứng như vậy, cô cho rằng khi nghe được có thể về nhà, bé con nhất định rất vui, nhưng biểu cảm của thằng bé lại hơi suy sụp.
Đúng vậy, chính là suy sụp.
Thằng bé không muốn đi.
Đạt được kết luận này, Thẩm Dĩnh không biết mình nên vui hay buồn. Bình thường mà nói, có lẽ cô nên vui, dù sao từ đó cũng có thể chứng minh, Lục Hi đối xử với thằng bé rất tốt. Nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui, bởi vì thằng bé đã nảy sinh cảm giác ỷ lại với người đàn ông này.
Đây là điều cô vô cùng bất ngờ, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ Thẩm Tiếu sẽ sinh ra nhiều cảm giác đối với Lục Hi như vậy.
“Con không muốn đi sao?” Thẩm Dĩnh vẫn trưng cầu ý kiến của thằng bé: “Nếu như mẹ có chuyện phải đi, con vẫn muốn ở lại đây sao?”