CHƯƠNG 399: LƯƠNG THỰC TÍCH GÓP TRONG NĂM NĂM CÓ THỂ KHÔNG KÍCH ĐỘNG HẢ
Nếu như một cô gái không yêu bạn, tại sao lại dưới tình huống không có bất kỳ sự bảo vệ gì mà lại sinh ra đứa con của bạn, lại tận tâm tận lực chăm sóc như vậy.
Tất cả những thứ mà cô làm đều là bởi vì ba của đứa nhỏ là anh, là người đàn ông tên là Lục Hi này!
Đã sớm biết cô nhất định còn tình cảm với mình, nhưng khi nghe được chính miệng cô nói những lời này, Lục Hi vẫn nhịn không được mà kích động.
Hai tay nâng mặt của người phụ nữ lên, cúi đầu hôn lên mi mắt ẩm ướt một mảng kia của cô: “Anh biết, là do anh khốn nạn, ngoan, không khóc nữa, sau này có anh ở đây rồi!”
“Anh có biết là anh độc ác bao nhiêu hay không? Năm năm trước anh khi dễ em như vậy, năm năm sau cũng như vậy, anh cung cấp cho em một hạt giống, lại hù dọa muốn đoạt lấy con của em. Anh có biết là em sợ hãi bao nhiêu hay không hả...”
Lục Hi bị cô khàn giọng chất vấn nói không ra lời, sắc mặt lập tức tái xanh, đáy mắt đều tràn đầy đau lòng.
Biết chứ, làm sao lại không biết được. Lúc đó hành động của anh điên rồ, trong đầu đều là cô, không tiếc tất cả thủ đoạn muốn giữ cô lại. Lúc nhìn thấy Mã Thiên Xích lại vừa vội vừa tức, sợ cô đã trở thành người của người khác, cũng may tất cả vẫn còn kịp.
“Dựa vào cái gì mà anh nói như thế nào thì là như thế đó, dựa vào cái gì chỉ cần nói xin lỗi thì nhất định sẽ được tha thứ, dựa vào cái gì đã trải qua thời gian lâu như vậy rồi mà anh còn làm em dao động một lần nữa?” Cô khóc lóc hỏi anh, hỏi xong lại tự giễu cười một tiếng.
Dựa vào cái gì?
Đáp án này cô còn hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai, chỉ dựa vào việc cô chưa từng buông bỏ người đàn ông này, yêu thì thua thôi, cô có thể cố nhịn, nhưng không thể lừa được mình.
Lục Hi nghe được hai chữ dao động này anh liền biết trong lòng Thẩm Dĩnh có anh, là bị lời thổ lộ của anh mà dao động, nhất thời lại sốt ruột mong chờ: “Dĩnh Dĩnh, trong lòng em có anh, em bằng lòng cho anh cơ hội này có đúng không?”
Thẩm Dĩnh bị anh nâng lấy mặt nên không thể trốn tránh, chỉ có thể mở hai mắt ra nhìn anh, trên mặt đột nhiên lại ửng đỏ: “Anh đừng hỏi nữa.”
Câu nói này của cô đã biểu thị ngầm thừa nhận.
Lục Hi vui mừng quá đỗi, đôi mắt cũng đỏ lên, cánh tay hơi dùng sức ôm cô lên xoay một vòng tại chỗ: “Được, anh không hỏi, anh sẽ dùng hành động để chứng minh với em.”
Nói xong, anh lại nhịn không được mà phấn khởi nhắc tới một lần lại một lần nữa: “Cục cưng, em vẫn còn yêu anh, vẫn còn yêu anh...”
Thẩm Dĩnh không tiếp tục nghe anh nói những lời này được nữa, cô cứ cảm thấy xấu hổ, hai mắt còn đang đong đầy nước mắt trợn to lườm anh: “Anh đừng có nói nữa!”
Lục Hi vẫn ôm cô rất chặt, gần như muốn làm cho cô tan vào xương vào máu của mình: “Nếu như thời gian có thể quay lại một lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không để cho em đối diện với những thứ này, trong lúc vô tình đã tạo thành tổn thương buộc em phải rời khỏi anh, đó là chuyện hối hận nhất đời này của anh. Những chuyện đã xảy ra không có cách nào quay lại được nữa, có nói thêm cũng khiến lòng người khó chịu, sau này việc mà anh có thể làm là che chở bảo vệ em gấp đôi, bảo vệ con của chúng ta.”
Bên tai Thẩm Dĩnh là lồng ngực phập phồng của anh khi nói chuyện cùng với tiếng tim đập có lực, trong đầu tưởng tượng anh sẽ trở thành một người cha mẫu mực, có trách nhiệm, tưởng tượng anh cho Thẩm Tiếu một gia đình hoàn chỉnh.
Phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng vẫn hy vọng có thể có một người thuộc về mình mà che mưa cản gió, cho dù bề ngoài có cứng rắn như thế nào thì trong lòng vẫn luôn mềm mại, cô không hề phủ nhận đáy lòng mình cũng có chút mong chờ.
Lục Hi cũng không buộc cô nhất định phải nói ra một câu khẳng định, anh biết da mặt cô mỏng, rất nhiều chuyện chỉ cần nước chảy thành sông mà không cần phải ép buộc, huống hồ gì dựa vào tình hình bây giờ anh cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Ánh mắt của người đàn ông rơi trên đôi môi đầy đặn của người phụ nữ, miệng của cô rất nhỏ, dáng hình đôi môi cũng rất đẹp, vừa rồi cô cắn môi cố gắng chịu đựng không khóc nên trên môi vẫn còn lưu lại chút vết đỏ, nhìn thấy khiến mắt người nóng ran.
Thẩm Dĩnh đối diện với đôi mắt đen giống như chứa đựng cả một biển trời mênh mông, sự lạnh lùng và u ám bình thường đã biến mất, lúc này ở bên trong đều chứa đựng tất cả yêu thương nồng đậm và khát vọng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí ở xung quanh cũng trở nên có chút nóng, thân thể quen thuộc lẫn nhau, cho dù là một ánh mắt cũng có thể hiểu được đối phương đang muốn cái gì.
Lục Hi nhích gần lại một chút xíu, chóp mũi thân mật cọ lấy cô, thấy cô cũng không hề tránh né, trong lòng vui sướng cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn đang vểnh lên trên gương mặt xinh đẹp kia.
Nụ hôn của anh mang theo sự dịu dàng và kiềm chế, nhẹ nhàng hôn một chút lại tách ra, sau đó lại tới gần, tới tới lui lui, giống như đang anh trấn an cô mà nhẹ nhàng mổ lấy khóe môi, lúc đợi thân thể của cô buông lỏng thì mới cạy mở hàm răng của cô mà xông vào.
Cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của nhau, lông mi Thẩm Dĩnh kịch liệt run rẩy, khóe mắt còn mang theo vết nước chưa kịp khô, đầu bởi vì bị anh hôn mà hơi ngữa ra phía sau, giống như một con thú nhỏ bị thương đang chờ để được chữa trị.
Cô cứ thuận theo mà nhận lấy nụ hôn của anh, ngọn lửa nóng trong người của Lục Hi càng tăng vọt hơn, bàn tay vẫn đang đặt ở bên hông cô một đường rời lên chế trụ sau gáy cô, làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Trên sân thượng yên tĩnh, âm thanh hôn nhau của hai người phát ra giống như được phóng đại lên, Thẩm Dĩnh nghe được mà mặt đỏ tới mang tai. Lúc hít thở không được rồi cô lại nghiêng đầu né tránh, ngược lại người này vẫn không ngừng mà cứ liên tục hôn lên mặt của cô, chóp mũi, cái trán, lực đạo triền miên.
Lục Hi nếm được nước mắt mặn chát của cô, trong lòng thương tiếc, nghiêng đầu hôn lên tai của cô, trong ấn tượng của anh đây là một trong những điểm mẫn cảm của cô. Quả nhiên vừa mới chạm đến đó, anh liền cảm giác được người ở trong ngực đột nhiên run lên một chút.
Anh chợt cảm thấy thú vị, kiên nhẫn mà trêu đùa vành tai của cô, khiến Thẩm Dĩnh bị trêu đến rụt đầu né tránh.
Bầu không khí quá tốt nhưng địa hình lại không đúng, trước khi mất khống chế anh đã thu tay lại, cúi đầu mở miệng nói một cách quyết tâm bên tai cô: “Có còn muốn ăn cơm nữa không?”
Sao Thẩm Dĩnh có thể nghe không hiểu hàm ý trong câu nói này của anh được, hai chân cô bấu chặt lại thêm một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tiếu Tiếu vẫn còn chưa ăn cơm, đã nói là dẫn thằng bé tới ăn cơm.”
Nghe được câu trả lời này, người đàn ông nặng nề thở ra một hơi, bên trong hơi thở có cảm xúc kìm nén không nói thành lời.
Cuối cùng anh vẫn buông Thẩm Dĩnh ra, cho một tay vào túi quần, muốn nhờ động tác đó để cho sự thất thố của mình không bị bại lộ quá rõ ràng.
Thẩm Dĩnh có chút kinh ngạc: “Anh...”
Dáng vẻ kinh ngạc của cô giống như đang nói anh là một người có tính tự chủ rất kém, sắc mặt của người đàn ông có chút khó coi, thật ra thì là xấu hổ: “Nhìn cái gì vậy chứ, lương thực tích góp trong năm năm, có thể không kích động được hả?”
Thẩm Dĩnh tức giận trừng anh: “Sao ngày nào anh cũng treo chuyện như thế này ở bên miệng vậy hả!”
“Ngày nào cũng vậy?” Anh tà khí lộ ra một nụ cười: “Ngoại trừ em, anh thật sự chưa từng nói với ai khác.”
Cô biết rằng một khi cho anh sắc mặt tốt, người này liền bắt đầu vô pháp vô thiên, nhưng cô có thể làm sao cơ chứ? Yêu một người chính là như vậy, cả đời này ngoại trừ anh thì cô cũng chưa từng có người đàn ông khác, cô còn có thể làm sao được?
Lục Hi ngước mắt nhìn nhà vệ sinh ở cách đó không xa, ngược lại thấp giọng nói với Thẩm Dĩnh: “Anh đi giải tỏa một chút, em xuống lầu tìm Trịnh Tinh Cung với con đi, ở đây ăn cơm một lát rồi đi.”
Gương mặt Thẩm Dĩnh nóng không chịu nổi, cúi đầu đồng ý một tiếng rồi quay người đi xuống dưới lầu.
Nhưng cô vừa đi lại vừa không nhịn được mà nói thầm, giải tỏa một chút, làm sao có thể giải được?
Cô vội vội vàng vàng đi xuống cầu thang, lúc đến lầu một bỗng nhiên cô hiểu được, trong nháy mắt quay người nhìn lên phía lầu hai, sao còn có thể nhìn thấy cái gì được nữa, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thẩm Dĩnh cắn môi thầm mắng trong lòng một tiếng, đúng là cái tên đàn ông không đàng hoàng!