CHƯƠNG 365: TƯ VỊ TÊ DẠI ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY
Đúng! Cô chính là điên rồi!
Lý trí của Thẩm Dĩnh hoàn toàn biến mất vòng tay quàng qua cổ anh, vòng tóc dây cột tóc cũng rơi mất, tóc rơi xuống trên bờ vai kích thích tầm mắt của người khác, rõ ràng lộn xộn nhưng lại gợi cảm muốn chết.
Cô dán lên thân thể cứng rắn nóng hổi của anh, miệng nhỏ như vô tình hay cố ý chạm vào cái cằm của anh: "Không phải là anh muốn sao, em cho anh!"
Lục Hi nhíu chặt lông mày, quay mặt đi hướng khác không nhìn vào bóng dáng mê người trước mắt, thân thể đã phát ra tín hiệu khát vọng nhưng vẫn cố gắng nhịn được: "Mặc quần áo vào."
"Anh giả vờ cái gì chứ? Vừa rồi lúc hôn em cũng đã nổi lên phản ứng rồi không phải sao? Nhịn khổ cực như vậy thì cũng không cần phải nhịn, em cho anh mà!" Chuyện tới nhưng cô ngược lại là không sợ hãi, nếu như cùng anh làm một lần có thể đổi lấy con, cô sẽ làm!
"Thẩm Dĩnh!" Giọng nói của anh trầm thấp gọi tên cô, khuôn mặt tuấn tú bởi vì cô tới gần mà trở nên âm trầm, anh biết không phải cô cam tâm tình nguyện cho nên không muốn chạm vào cô.
Thẩm Dĩnh lại giống như thật sự không nhìn thấy anh đang khắc chế, đôi mắt trừng trừng nhìn vào đáy mắt của anh, tay đã bị anh nắm lấy dứt khoát nhón chân lên hôn lên cái cằm của anh, đầu lưỡi cố ý liếm một vòng trên da thịt của anh, thậm chí có thể cảm nhận được gốc râu rất ngắn ở cằm của anh chạm vào vị giác.
"Em..." Lục Hi hít sâu một hơi, nhiều năm như vậy nhưng cơ thể chỉ có phản ứng với một người duy nhất là cô, anh biết bây giờ phải đẩy cô ra nhưng thân thể lại giống như bị dính chặt vào căn bản là không làm được.
Anh quá khát vọng cô, năm năm qua mỗi giờ mỗi phút đều khát vọng, kêu gào, lúc này chỉ cần một động tác chủ động của cô có thể khiến anh động tình.
Thẩm Dĩnh cảm giác được bàn tay đang giữ trên tay mình hơi nới lỏng ra một chút, cô thừa cơ kéo tay trở về, quấn chặt lên cổ anh sau đó cật lực ngẩng đầu lên hôn lên yết hầu trê cổ của anh.
Trên đỉnh đầu, tiếng kêu rên gợi cảm của anh bay vào lỗ tai cô, không biết làm sao bỗng nhiên cô có một loại khoái cảm sau khi trả thù thành công.
Dựa vào cái gì mà tất cả đều là anh định đoạt? Dựa vào cái gì chỉ có anh đùa giỡn cô?
Loại sức lực phản nghịch trong thân thể Thẩm Dĩnh bị bức ra, đã xảy ra là không thể ngăn cản, ác thanh ác khí ghé vào lỗ tai của anh lên tiếng: "Dễ chịu không, muốn nữa không, em mới chỉ xích lại gần một chút như thế này mà anh đã không nhịn được rồi sao? Sao vậy, năm năm qua cô Hoàng kia vẫn không thỏa mãn được anh à, cho nên em mới chỉ khẽ dựa gần vào mà anh đã khó mà tự kiềm chế như vậy?"
Cô không hề tinh tế chút nào thậm chí có thể nói là thô tục, nhưng hết lần này tới lần khác chính như vậy lại khiến cho dục vọng của Lục Hi càng tăng vọt.
Anh yêu chết dáng vẻ phóng đãng này của cô, thậm chí còn hi vọng cô to gan hơn một chút.
Thế nhưng đồ ngốc này vốn không hiểu được cách tán tỉnh, động tác thô lỗ của cô gần như làm anh đau, nếu không phải bởi vì người này là cô mà đổi thành bất cứ người nào khác thì anh cũng sẽ không có một chút phản ứng.
Thẩm Dĩnhvốn là không rảnh để bận tâm xem anh đang suy nghĩ gì, phản ứng của anh ra sao, cử chỉ điên rồ đi kéo quần áo của anh, nhưng ngón tay lại run rẩy quá mức lợi hại nên chỉ là cởi một cái nút áo sơmi mà đã mất hơn phân nửa thời gian.
Hai người đều ra không ít mồ hôi, đặc biệt là Lục Hi, trước ngực cũng hơi mồ hôi.
Phòng nghỉ này vốn là chuẩn bị cho người nhà của bệnh nhân ở phòng VIP, gian này vừa vặn không có ai cũng thuận tiện bọn họ.
Ánh mắt của anh rơi vào trên đôi tay nhỏ vừa hoảng lại vô cùng bận bịu của cô, anh đưa tay ra muốn giúp cô nhưng lại bị cô vuốt ve trở lại, một giây sau áo sơmi bị cô dùng sức xé mở, nút thắt 'lạch tạch' rơi lả tả trên đất.
Trong chuyện nam nữ từ trước đến nay cô đều là bị động tiếp nhận, thỉnh thoảng cũng chủ động nhưng cũng chỉ là đáp lại nhiệt tình của anh, cô nhiệt tình như thế này vẫn là lần đầu Lục Hi nhìn thấy.
Trái tim của anh đập điên cuồng bịch bịch vang lên ở bên tai, có thể thấy được anh đã bị trêu chọc khó mà tự kiềm chế thế nào.
Cô không có phương pháp gì chỉ biết vuốt ve thân thể cứng rắn của anh, từ bả vai ra phía sau lưng, từ sau lưng đến eo, sau đó một đường hướng xuống, thẳng đến...
Lục Hi bỗng nhiên như ngừng thở một chút, ngửa đầu đỏ con mắt cúi xuống bắt lấy tay của cô, chờ lúc anh lại mở mắt ra thì trong con ngươi đen sì kia đã nhuộm đầy tình dục.
Giọng anh khàn khàn không tưởng nổi, xoay người xích lại gần mặt của cô: "Em nhất định phải làm như thế?"
Thẩm Dĩnh đối đầu với ánh mắt của anh, cắn răng cười, mười phần khiêu khích hỏi anh: "Anh sợ?"
"Anh sợ lát nữa em sẽ khóc lóc cầu xin anh mà anh cũng sẽ không dừng lại." Những lời này là anh cảnh cáo cô cũng là giữ cho cô chỗ trống sau cùng.
Thẩm Dĩnh đã sớm mất đi lý trí, anh càng nói như vậy thì trong lòng cô càng kìm nén một hơi, không phát tiết ra thì trong thân thể sẽ vô cùng khó chịu.
Cô không nói mà là dùng hành động nói rõ tất cả.
Trên môi anh nóng lên, con mắt đột nhiên nheo lại, một giây sau cánh tay kiên cố đã ôm ngang cả người cô lên đặt vào trên chiếc giường đôi cách đó không xa.
Anh ở trên, cô ở dưới, lúc đầu quần áo của hai người đã cởi ra được một nửa anh chỉ cần dùng sức kéo một cái trên người cô chỉ còn lại nội y.
Nhìn đường cong uyển chuyển của cô Lục Hi đỏ ngầu cả mắt, anh giống như một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi cái gì mà ôn nhu trìu mến đều không để ý tới, không kịp cho cô thêm nhiều thích ứng đã xông vào thân thể của cô.
Năm năm thân thể không bị khai phá, Thẩm Dĩnh hơi khó chịu kêu rên một tiếng, có hưng phấn có kích động cũng xen lẫn hơi đau nhức.
Động tác của Lục Hi dừng lại, bằng việc thân thể đã muốn đến mức khó chịu nhưng vẫn cố gắng khắc chế, cẩn thận, bàn tay xoa lên khuôn mặt nhỏ ửng hồng nhưng mang theo một chút tái nhợt của cô: "Đau không?"
Thẩm Dĩnh xấu hổ quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh, cô sợ mình sẽ phát ra âm thanh nên hàm răng trắng cắn chặt môi lại, hai mắt ngậm xuân, quyến rũ trời sinh, năm năm trôi qua cô vẫn đẹp như thế khiến cho người ta phải kinh diễm, chỉ là chính cô hình như cũng không cảm kích.
Trán Lục Hi đã ướt đẫm mồ hôi, nhẫn nại cúi người xuống hôn lên môi cô không cho cô tự cắn mình, nhẹ nhàng liếm láp khóe môi của cô, từng chút từng chút khống chế lực đạo.
Anh biết cô đau, cũng mừng rỡ phát hiện ra năm năm qua cô cũng không có người khác.
Cô vẫn không tự nhiên như vậy, nguyên vẹn như vậy...
Lục Hi cứ như vậy chậm rãi chuyển động đợi cô buông lỏng, chờ sau khi thân thể cô hơi thích ứng một chút anh mới khó khăn vận động nhưng vẫn không dám quá ác, cũng không dám quá lỗ mãng sợ cô sẽ khó chịu.
Thẩm Dĩnh gần như đồng thời đưa cánh tay che ngang ở bên miệng, đáy mắt cô phủ kín sương mù, ngăn trở tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi yết hầu, lần đầu tiên sau năm năm tiếp xúc thân mật khiến cô nhớ tới đã từng vô số lần cả ngày lẫn đêm khác, thời gian cứ trôi qua nhưng ký ức đối với thân thể anh lại không lạ lẫm chút nào, giống như là nhấn vào chốt mở, trong nháy mắt nhớ lại tất cả.
Như thế là một loại cảm giác đáng sợ tới mức nào, cô đối với anh vốn là không đối đãi giống như những người khác được.
Cô quen thuộc, là có thể tiếp nhận.
Dạng nhận biết này khiến Thẩm Dĩnh sụp đổ nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn người đàn ông ở trên người từng chút một chiếm hữu cô.
Lục Hi phá lệ ôn nhu, hơn phân nửa là cố kỵ cảm nhận của cô, thấy cô che miệng anh đặt cánh tay của cô giật ra ở trên đỉnh đầu, ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên thân thể mỹ lệ của cô: "Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh..."
Tên của cô từ trong cổ họng của anh tràn ra mang theo cả sắc thái tình dục, so với bất cứ lúc nào đều làm cho người ta bất lực chống đỡ.