CHƯƠNG 526: TIẾNG SÚNG VANG LÊN.
Đạn có hạn, vài tiếng súng bắn ra vừa đúng ý của Hawk, hắn ta bị truy đuổi đến khu đất thấp đã chuẩn bị trước này, chỉ còn hai viên trong băng đạn, hắn phải đảm bảo đạn của Lục Hi cũng ít thì mới có phần thắng.
Hawk cười lạnh, cố ý chọc giận anh: ''Sao, như thế đã chịu không nổi rồi ư? Anh phải biết lúc cô ta bị người ta làm nhục, miệng chỉ gọi tên anh, một tiếng kia đừng nói là anh, đến tôi nghe thấy cũng nhịn không được mà sốt ruột, chỉ đáng tiếc cô ta càng kêu gào như vậy tôi càng thấy kích thích, cái miệng cũng không biết bị tôi tra tấn bao nhiêu lần...''
Thẩm Dĩnh bị bắt cóc vì anh, người phải chịu trách nhiệm cũng là anh, nếu nói Hawk là người ác độc nhất, vậy người áy náy nhất là Lục Hi.
Vừa tưởng tượng đến cô có khả năng bị tra tấn, Lục Hi ăn không ngon ngủ không yên. Giờ nghe được những chuyện này từ miệng của một người đàn ông khiến tim anh chẳng khác nào bị khoét mất.
Lúc cô cần anh như vậy anh lại bất lực, dù đã dùng mọi cách để đến bên cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể mang cô hoàn hảo vô khuyết trở về.
Người được cứu an toàn, vậy tổn thương trong lòng thì sao? Sau này anh nên đối mặt với cô như thế nào đây?
Sự im lặng của Lục Hi khiến trái tim Thẩm Dĩnh như bị dao cắt, nước mắt rơi xuống trên áo, trên mặt đất, cô không thể kể ra, muốn nói cho anh biết cô không sao cả, không cần tự trách, anh đã làm rất tốt rồi.
Các loại cảm xúc xen lẫn nhau, tinh lực cuồn cuộn, yết hầu tanh ngọt, cuống họng như bị mắc kẹt gì đó, mỗi chữ nói ra đều vô cùng khó khăn: ''Dĩnh Dĩnh, anh biết em có thể nghe thấy.''
Anh bỗng nhiên gọi tên cô, cả người Thẩm Dĩnh cứng đờ, không nhúc nhích, dường như mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại giọng nói của anh không ngừng vang lên.
''Anh biết vì mình làm không tốt mới khiến em phải chịu nhiều tra tấn, sỉ nhục như vậy, em có thể trách mắng anh, đánh anh chứ đừng làm khó chính mình, với anh em vĩnh viễn là dáng vẻ như lần đầu gặp gỡ, đơn thuần thiện lương và ngây thơ. Dù có xảy ra chuyện gì anh vẫn sẽ ở bên cạnh, trải qua cùng em, tốt thì chúng ta cùng cười, xấu thì buồn cùng em, chỉ là em đừng chịu đựng một mình, đừng dày vò bản thân.''
Anh nghiêm túc nói từng câu từng chữ xúc động, Thẩm Dĩnh hiểu rõ, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc này.
Trái tim ở lồng ngực bên trái giống như bị kéo mạnh, từ trước đến giờ Lục Hi chưa từng đau đớn như vậy.
Anh biết Thẩm Dĩnh kiên cường thế nào, cũng càng sợ cô sẽ không chống đỡ được chuyện trong lòng này.
Hawk cảm nhận rõ ràng thân thể Thẩm Dĩnh có biến hóa, cả người cô cứng ngắc, hô hấp vừa ngắn vừa nhanh, hắn chẳng nghi ngờ chút nào, nếu hiện tại thả cô ra, chắc chắn cô sẽ không do dự mà chạy về phía người đàn ông kia.
Nghĩ vậy kiến sắc mặt hắn tối sầm lại, tăng thêm lực đang giữ tay cô, lúc này hắn ta đột nhiên cảm thấy phía sau có một cỗ sát khí.
Hawk nhanh chóng xoay người, đồng thời kéo Thẩm Dĩnh quay lại theo. Hắn đem người lách sang một bên, trong tầm mắt có một bóng đen nấp ở mặt đất cao cách đó không xa.
Sát khí dày đặc vây quanh hawk, hắn ta rút súng ra, men theo vách tường bùn đất mà bước đến vị trí chính giữa lộ diện trong tầm mắt của hai người, nhưng chỉ có như vậy mới không bị bắn trúng.
Lục Hi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ hai người, khi ánh mắt dừng trên bóng dáng nhỏ nhắn lộn xộn mà quen thuộc, con ngươi không di chuyển được nữa.
''Dĩnh Dĩnh...''
''Câm miệng!'' Hawk quát lên một tiếng, họng súng chĩa vào huyệt Thái Dương của Thẩm Dĩnh: ''Lùi ra sau! Còn mày nữa, đi xuống!''
Đội trưởng vốn định tìm thời cơ thích hợp để tấn công từ phía sau, không ngờ phản ứng cùng cảm giác của hắn ta với hoàn cảnh quá mạnh, cánh tay mới chỉ giơ lên đã bị phát hiện.
Thân hình anh ta lay động, toàn bộ quá trình Thẩm Dĩnh đều bị đẩy lên làm lá chắn ở phía trước, anh không dám tùy tiện nổ súng, sợ ngộ thương cô.
Đội trưởng không động đậy, dưới chiếc mặt nạ bảo hộ chỉ lộ ra ánh mắt sắc bén như đao.
Giằng co vài giây, Hawk lại áp sát miệng súng lên đầu Thẩm Dĩnh: ''Tôi nói lại một lần nữa, đi xuống, nếu không tôi lập tức nổ súng giết cô ta!''
Một kẻ liều mạng như vậy, khắp người đều tràn ngập hơi thở chết chóc, đội trưởng không dám mạo hiểm nên đành phải đi xuống từ chỗ cao.
Ba người đứng thành một hình tam giác, Lục Hi và đội trường một trước một sau bao vây Hawk ở giữa, hắn ta lùi ra sau vài bước, lúc thấy rõ hoàn toàn hành động của hai người mới đứng lại.
''Buông súng của anh xuống, đầu hàng đi, đừng liều mạng nữa.'' Sắc mặt đội trưởng lạnh lùng, lúc nói chuyện họng sũng cũng không rời khỏi đầu Hawk: ''Đợi trực thăng đến anh không còn đường chạy nữa đâu.''
''Ha ha ha, dù tôi có chết cũng muốn kéo theo một kẻ chịu tội thay, nếu không không phải là quá lỗ ư?'' Hawk cười âm hiểm, vô cùng dữ tợn: ''Nếu anh dám nổ súng, tôi sẽ bắt nát đầu cô ta, xem xem là anh hay tôi nhanh hơn, dù chúng ta nổ súng cùng lúc thì khoảng cách gần cũng phải chết trước thôi...''
''Yêu cầu của anh.'' Lục Hi đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn, khẩu súng đang nhắm vào Thẩm Dĩnh kia khiến tim anh treo lên cao.
Chỉ cần Hawk nghĩ lệch đi thì hỏng, anh có thể sẽ mất cô mãi mãi.
''Vẫn là anh hiểu chuyện.'' Nghe vậy Hawk nhìn thoáng quá chỗ thấp phía sau, năm ngón tay cầm súng lục khẽ hạ xuống cũng làm cho trái tim Lục Hi kéo xuống theo: ''Anh đến bên kia đứng cùng cô ta.''
Sắc mặt đội trưởng tái nhợt nhưng không cử động, anh rất rõ Hawk đang muốn làm gì, hắn ta muốn lợi dụng Thẩm Dĩnh làm điểm yếu, thoát ra khỏi vùng núi rừng này để anh đứng một bên chỉ là bước đầu tiên, sau đó còn vô số những yêu cầu khác nữa.
Hắn ta sẽ uy hiếp con tin suốt quãng đường đến ''lối ra an toàn'', khiến anh nói hết phạm vi mà cảnh sát phân bố, lách qua một khu sau đó rời đi bất cứ lúc nào.
''Hawk, tôi khuyên anh bỏ những ý tưởng nực cười đó đi, con tin vô tội, anh làm như thế chỉ càng thêm tội mà thôi!'' Chân đội trưởng không động nửa bước, tư thế cũng chưa thay đổi, đối với anh, Thẩm Dĩnh chỉ là một trong những nhiệm vụ mà thôi, không phải toàn bộ.
Anh không thể để Hawk dễ dàng chạy thoát như vậy được, chỉ cần trì hoãn lại, chắc chắn sẽ có người khác tìm được nơi này!
Hawk nhìn ra ý đồ của anh, độ xong trên môi hạ xuống, trên mặt lộ vẻ hung ác: ''Sao, lại muốn trì hoãn thời gian chứ gì? Nhưng tôi lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy, cho anh nửa phút, không đi tôi lập tức nổ súng!''
Qua lại nhiều nhất với cảnh sát chính là tội phạm, đối với thủ đoạn quen thuộc này Hawk lại không rõ ư, giống như hiểu biết của cảnh sát về bọn họ, bọn họ cũng hiểu rõ trong bụng lũ cảnh sát nghĩ gì
Thời gian chầm chậm trôi qua, rõ ràng chỉ có nửa phút, nhưng lại lâu như vậy.
Cuối cùng Lục Hi không chịu được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: ''Lại đây đi.''
Tầm mắt đội trưởng không di chuyển, anh biết anh đã đồng ý với Lục Hi bảo đảm an toàn cho Thẩm Dĩnh, nhưng nếu lùi một bước này, thì không biết đến lúc nào mới có thế quy án lần nữa.
''Anh làm thế nào cam đoan nếu tôi để anh đi, anh sẽ buông tha cho con tin.'' Thoát khỏi cảm xúc người đương sự, đội trưởng vẫn duy trì sự bình tĩnh và lý trí.
Hai mắt Thẩm Dĩnh đẫm lệ nhìn chằm chăm Lục Hi bên kia, từ lúc anh vừa xuất hiên đến bây giờ, mọi nguy hiểm không còn quan trọng nữa, những hành hạ cũng nỗi lo sợ thấp thỏm đều trở nên vô cùng nhỏ bé.
Cô chỉ mong anh đừng bị thương, đừng vì mình mà làm ra những chuyện ngu ngốc, giờ phút này cô mới phát hiện mình yêu anh nhiều thế nào, thà hy sinh bản thân cũng không muốn đó là anh.
''Nếu tôi tùy ý giết cô ta thì tôi cũng không chạy được, đồng chí cảnh sát, anh khẳng định vẫn muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa với tôi à?'' Lúc Hawk nói chuyện, ngón trỏ đặt trên cò súng đã hơi ấn xuống.
Lục Hi thấy vô cùng lo sợ, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, thậm chí anh còn không quan tâm đến cái khác mà đi về phía đội trưởng, anh ta không qua vậy thì anh đến đó.
Nhưng trong lúc chân bước đi, tiếng súng đã vang lên.