CHƯƠNG 524: CUỐI CÙNG CŨNG TÌM ĐƯỢC CÔ
Lục Hi chỉ lấy một khẩu súng ngắn liền trực tiếp lao vào trong khu rừng, anh hóp lưng lại như mèo, bước chân cực nhẹ đi về hướng sườn núi của khu rừng, càng đi sâu vào thì càng thấy hình ảnh xung quanh không chân thực, trước mắt đều là sương mù trắng lờ mờ bao quanh người, tầm nhìn chưa đầy hai mươi mét.
Đối với thế núi phức tạp của vùng núi mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt, vẫn không bằng mưa rào xối xả.
Lục Hi hành động hoàn toàn đơn độc, trên người anh cũng không có bất cứ dụng cụ và thiết bị liên lạc nào, toàn bộ đều dựa vào giác quan và trực giác phán đoán của mình.
Trên đường đi, quần áo trên người ướt hơn quá nửa, phần lớn anh đều dựa vào những cây cối lớn để đi, một mặt có thể yểm hộ tốt hơn cho mình, mặt khác cũng để so sánh tìm kiếm vật tham chiếu.
Khoảng mười phút trôi qua, bên tai anh bắt đầu có tiềng nước chảy ào ào vang lên, anh đã tới gần bờ sông.
Cảm nhận được điều này, Lục Hi lên đạn, bước chân chậm dần, vô cùng cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh, không buông tha bất cứ âm thanh nào, dù chỉ là tiếng lá cây di chuyển cũng có thể thu hút sự chú ý tuyệt đối của anh.
Con người trong khi chiến đáu luôn hết sức nhạy cảm với những sự thay đổi xung quanh mình, anh cũng không ngoại lệ, đi đến vị trí trung tâm khu rừng, bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Lục Hi quay người dựa vào một cành cây to, anh nhặt một hòn đá lớn bằng ngón tay cái ở dưới chân lên, giơ tay dùng sức ném thật mạnh vào bụi cỏ xanh cao hơn một mét ở phía trước.
'Xoạt'
'Tạch'
Hai âm thanh nhỏ bé nhẹ vang lên ở bên tai, tiếng động này anh rất quen thuộc, là tiếng động của súng lục giảm thanh đặc thù, cho dù nghe mười nghìn lần cũng không sai.
Vậy trong bụi cỏ có người!
Lục Hi vừa mượn một vị trí để che chắn thân thể mình, vừa nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên kia, nhìn phương hướng và kích thước, có lẽ chỉ có chưa được một đến hai người đang trốn, anh lặng lẽ di chuyển về hướng đó, từ gốc cây này đi đến sang đến cây kia, dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hai giây.
Anh hít sâu một hơi, chạy bộ đi qua.
Khoảnh khắc anh rời khỏi thân cây, dưới chân bùn đất bị thổi bay bởi một viên đạn to lớn bắn tới, bùn thậm chí văng lên ống quần của anh, chậm một bước có lẽ đã bị bắn thủng xương đùi.
Ánh mắt Lục Hi lập tức trở nên sắc bén, khẩu súng trong tay chỉ có tám viên đạn, anh không hề do dự giơ súng lục lên, nổ hai phát súng về phía bên kia.
Sau khi không đánh trúng như dự đoán, nhưng nhất định sẽ ép đối phương ra ngoài, một khi mục tiêu bại lộ thì sẽ không thoát được.
Quả nhiên, một giây sau, trong bụi cỏ có một người linh hoạt lăn ra, đối phương trực tiếp lăn đến phía sau một tảng đá lớn, chỉ tiếc là ngoại trừ những vị trí quan trọng, hòn đá kia không thể che đậy toàn thân.
Cũng chính vì lộ ra một góc quần áo màu đen, khiến Lục Hi dừng lại động tác bóp cò súng.
"Ai?!" Anh thấp giọng hỏi đối phương.
Người kia sau khi nghe được giọng nói của anh, đầu tiên anh ta sửng sốt, sau đó trực tiếp lộ ra nửa người, nhìn thấy Lục Hi đứng một mình phía sau gốc cây, không hỏi kinh hãi: “Tại sao anh lại ở đâu?”
Ánh mắt Lục Hi đối đầu với đội trưởng của hành động lần này, nhìn thấy nhau, trong lòng mọi người đều thở dài một hơi, ngay sau đó lại nhấc lên, đặc biệt là đội trưởng, điều anh ta không muốn nhìn thấy nhất chính là bóng dáng của Lục Hi trong khu rừng này.
Không có thời gian để nói chuyện, cũng không có thời gian để tra hỏi lý do, hai người lập tức tụ hợp lại, người thì cao hơn một mét tám nhưng một chút tiếng động cũng không phát ra.
"Cái này anh cầm." Đội trưởng móc ở túi phía sau ra một khẩu súng dài ném xuống dưới chân anh: “Bên trong có tất cả mười lăm viên đạn, hộp đạn trên người tôi không đủ, anh tiết kiệm một chút!”
Lục Hi lập tức nhặt khẩu súng kia lên và cài ở sau lưng: “Ừm!”
"Tình hình phía trên thế nào?”
"Hawk rất giảo hoạt, trói Thẩm Dĩnh chạy trốn, nhưng không phát hiện ra dấu vết khác ở hiện trường, chắc chắn người còn sống.” Anh ta một đường đuổi dọc theo thượng du tới, nửa đường còn đánh nhau với mấy tên nước Y, cánh tay bị trầy xước do đạn lạc, cũng may không quá nghiêm trọng: "Có mặc áo lót chống đạn không?"
Lục Hi thấy tay trái của anh ta hơi run rẩy, đáy mắt tối sầm lại, nhưng anh cũng không nói gì, hít một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển động, tiếp tục quan sát bốn phía: “Có mặc.”
"Có lẽ Hawk đang ở ngay trên đoạn đường này, phía trên và dưới đều là người của chúng ta, anh ta không có nơi nào để ẩn núp, bốn phía xung qanh núi đều đã bị bao vậy, trừ phi anh ta mọc cánh, nếu không thì tuyệt đối không thể trốn thoát được, bây giờ điều quan trọng nhất là người cần tìm đang ở đâu?”
Ngọn núi lớn như vậy, mặc dù đã bày ra thiên la địa võng, nhưng muốn tìm được hai người cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, bản thân Hawk là một người hết sức giảo hoạt, khả năng chống trinh sát có thể so sánh với chuyên gia, càng phải cẩn thận hơn rất nhiều, nếu không chỉ cần một chút mất tập trung thì sẽ bị anh ta bọ ngựa ở phía sau.
Sau khi Lục Hi và đội trưởng nói lại tình hình hai bên, cũng không quyết định hành động cùng nhau, thay vào đó chọn cách thức trước sau, đội trước đi phía trước cố ý tạo ra âm thanh thu hút kẻ địch, mà anh lại ẩn núp ở phía sau một quãng không xa để tiến hành đánh lén.
Trên đường di chuyển trong khu vực này, hai tên nước Y đều bị bọn họ đánh trúng cánh tay hoặc chân ngã xuống đất, nhưng quanh đi quẩn lại một khoảng cách cũng không phát hiện ra dấu vết của Hawk.
Đội trưởng là người xông lên đầu tiên, trên người đã đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải tình hình khẩn cấp, ai lại tình nguyện để mình bị bại lộ, mặt khác cũng có thể nhận thấy rằng anh ta tin tưởng Lục Hi đến mức nào.
Hai người duy trì đội hình như vậy tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng ở một khu vực cây cối tươi tốt, lúc đội trưởng đang xông về phía trước, một viên đạt từ phía nam bay tới bắn vào phần bụng của anh ta.
Lực tác động to lớn khiến thân hình đội trưởng lung lay một chút, anh ta lập tức quay người ẩn nấp phía sau một cái thân cây, phía sau thân cây kia lại bị bắn thêm bốn năm nhát súng, giống như muốn bắn thủng nó.
Đội trưởng sờ lên bụng của mình, cũng may là mặc áo lót chống đạn, nếu không vừa rồi một viên đạn kia chắc chắn có thể lấy mạng anh ta.
Bầu không khí một lần nữa yên lặng trở lại, Lục Hi ở phía sau rõ ràng đã đoán được hướng viên đạn bay tới, chỗ đó đúng là có một mảnh đất thấp.
Nói là đất thấp, thật ra cũng chỉ thấp hơn chỗ bọn họ đang đứng khoảng nửa mét, độ cao như vậy đủ để cho người đứng ở chỗ cao nhìn thấy hình dáng phía dưới, nhưng khi nhìn xong thì ngay lập tức cũng sẽ khiến vị trí của mình hoàn toàn bại lộ.
Loại địa hình này sẽ không xuất hiện trong khu rừng như vậy, trừ phi có người đã đào chiếc ‘hố’ này, tạo ra địa hình thấp, thực thế là vì để đánh lén bọn họ tốt hơn.
Ánh mắt Lục Hi nhìn chằm chằm vào phần giáp ranh trên mặt đất kia trong phút chốc, anh chắc chắn rằng người ẩn núp bên trong là Hawk không còn nghi ngờ gì nữa, nghĩ đến việc Thẩm Dĩnh cũng ở đó, trái tim luôn giữ bình tĩnh giờ phút này cũng không còn cách nào bình tĩnh nổi, anh nhất định phải dùng hết tất cả lý trí mới có thể kiềm chế xúc động muốn lao xuống bắn cho hắn ta mấy phát súng.
Đội trưởng hướng về phía anh đứa mắt liếc ra hiệu một cái, nhìn thoáng về phía mặt đất thấp đằng sau, từ chỗ này muốn đi vòng ra đằng sau thì cần ít nhất mười lăm phút, mà hai người bọn họ chỉ có chia ra, trước sau tấn công mới có thể đánh cho Hawk trở tay không kịp.
Anh nhẹ gật đầu, đồng thời đội trưởng ngay lập tức giơ khẩu súng trong tay lên nhằm vào phía mặt đất thấp phía dưới bắn chỉ thiên hai phát.
Bên trong rất nhanh có đạn bay ra ngoài, Lục Hi nheo mắt, vừa muốn ngồi xổm người xuống, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc phát ra từ một nơi cách đó không xa…
"A..."
Tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức anh tưởng rằng mình đang nằm mơ, thời gian mười mấy ngày trôi qua, vô số lần trong mơ, trong đêm tối, trong ảo giác vang lên, âm thanh đó cho dù cách mấy năm cũng được, hoặc mấy chục năm cũng được, anh cũng sẽ không bao giờ quên.
Lục Hi nặng nề nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra đã là một mảnh chết chóc đỏ tươi, năm ngón tay siết chặt kiên cường, cánh tay cũng bởi vì sức mạnh to lớn này mà trở nên run rẩy.
Là Dĩnh Dĩnh, là Dĩnh Dĩnh của anh!