CHƯƠNG 613: HÓA RA LÀ ANH TA
Thân thể của Tịch Giai Giai lập tức cứng ngắc lại, vừa rồi không có chú ý, bây giờ mới phát hiện ra sau lưng còn có một người đàn ông nữa...
Sau khi kịp phản ứng thì cô ta lập tức co cả người mình đến cửa xe, quay người sợ hãi nhìn về phía phát ra âm thanh, có điều sau khi nhìn xong thì lại sững sờ tại chỗ.
Người này, người đàn ông này...
Bùi Dục thấy được trong mắt của cô ta lóe lên vẻ không xác định, hàng lông mày sắc bén hơi nhếch lên một chút, so ra với sự khẩn trương của cô ta thì lại lại có vẻ nhàn nhã tự đắc: "Nhớ rồi à?"
Không thể trách trí nhớ của Tịch Giai Giai tốt được, chỉ là ngày hôm đó người đàn ông này thổi không khí vào mặt cô ta, cô ta thật sự là khó mà quên được.
"Là, là anh?"
Giọng nói của cô gái nho nhỏ, còn mang theo chút rung động do sợ hãi, chỉ tiếc là Bùi Dục cũng không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, cái cổ lắc qua lắc lại xùy một tiếng: "Là tôi."
"Sao, sao anh lại muốn bắt tôi?" Tịch Giai Giai không hiểu cho lắm, một đôi mắt trừng to cực kỳ cảnh giác mà nhìn anh ta.
Nghe được nghi vấn của cô ta, Bùi Dục chỉ lạnh lùng cười một tiếng, một đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp giống như là chứa cả một hồ băng trong mùa đông giá rét, những thứ bay ra ngoài không phải là cánh hoa mà tất cả đều là vụn băng.
Nửa thăm dò nửa uy hiếp mở miệng nói: "Tôi tìm cô vì cái gì mà ngay cả cô cũng không biết ư?"
Tịch Giai Giai càng thấy khó hiểu thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch: "Tôi không biết, anh, anh, tại sao anh lại biết tên của tôi?"
"Tôi không chỉ biết tên của cô, tôi còn biết được nhà cô ở đâu, còn biết cô đang học đại học ở Đại học Nghệ thuật, thậm chí..." Nói đến đây, Bùi Dục cố ý dừng lại một chút, đôi môi mỏng cong lên nhưng mà không có ý cười, ánh mắt chậm rãi lướt lên lướt xuống trên người của cô ta: "Còn biết số đo ba vòng của cô."
"..."
Đối với một cô gái trung thực cho đến bây giờ vẫn chưa nói đến chuyện yêu đương mà nói, Tịch Giai Giai phải dùng đúng một phút mới có thể hiểu được một tầng hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta.
Đôi mắt to ướt át trợn tròn không có chút lực uy hiếp nào, lỗ tai của cô ta đã đỏ thấu: "Anh... anh!"
Bùi Dục nhìn dáng vẻ tức giận lại sợ sệt của cô ta, ánh mắt sắc bén giống như con dao rơi vào trên mặt của cô ta. Khuôn mặt này cũng thật là non nớt, không hề nhìn ra đã hai mươi tuổi rồi, đừng nói là có vết tích gì, ngay cả lỗ chân lông cũng không có, ánh đèn chiếu rọi xuống thậm chí có thể nhìn thấy được một lớp lông tơ tinh tế, Cái miệng nhỏ như vậy, ánh mắt lại lớn như vậy, cánh mũi xinh đẹp lại thẳng tắp, bởi vì cảm xúc nên cánh mũi không tự giác được mà hơi co rút lại.
Chính là một cô gái nhìn không có lực công kích, đảo mắt lại báo cáo anh ta đến cục cảnh sát.
Bùi Dục thu tầm mắt lại, chân mày cau lại bất động thanh sắc mỉm cười, là trùng hợp có đúng không? Hay là đã có người cố gắng sắp xếp? Anh ta không biết được, nhưng mà cũng không nóng nảy, rất nhanh liền có thể biết rõ ràng.
Tịch Giai Giai nhìn người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh không nói một lời nào, bộ đồ tây màu đỏ sẫm mặc ở trên người của anh ta, lạ thường là không có chút cảm giác hống hách nào, ngược lại là cả người của anh ta lại quyến rũ khác thường.
Đúng, một người đàn ông lại khiến cho người ta có cảm giác quyến rũ, phong lưu, không đứng đắn, tất cả những từ ngữ không tốt hay tốt đều có thể đặt ở trên người của anh ta.
Nhưng mà Tịch Giai Giai cũng cảm nhận được rất rõ ràng người đàn ông này tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Anh ta không nói một lời nào, bầu không khí ở trong xe đã rơi xuống điểm đóng băng, giống như là có hàng nghìn hàng chục nghìn tấn đồ vật đang đặt ở trên người của cô ta, khiến cô ta không thể nào thở nổi.
Tịch Giai Giai không biết là rốt cuộc xe muốn chạy đến đâu, cô ta im lặng ngồi ở một bên, tay phải chậm rãi mò vào trong túi lấy chiếc điện thoại di động được để ở bên trong.
Khó khăn lắm đầu ngón tay mới chạm đến được, một giây sau đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của người đàn ông rơi xuống: "Tay của cô, lấy ra."
Tịch Giai Giai lập tức giống như là một người đang bị điểm huyệt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Nếu như cô thấy báo cảnh sát có tác dụng vậy thì cô có thể báo cảnh sát, có điều tôi cũng không dám bảo đảm, sau khi cảnh sát đến đây thì tôi có tức giận hơn so với hiện tại hay không thôi."
"..."
Giọng nói của người đàn ông không lớn, ngay cả ngữ khí cũng được khắc chế trong phạm vi bình thường, nhưng lại khiến cho Tịch Giai Giai nghe xong không rét mà run.
Anh ta dường như thật sự không hề quan tâm đến chuyện cô ta báo cảnh sát, rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả cảnh sát mà cũng không sợ, chẳng lẽ là xã hội đen à?
Lòng bàn tay đang sờ điện thoại di động của Tịch Giai Giai đã bị mồ hôi thấm ướt, cô ta thật sự cũng không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Sau đó xe tiến vào một gara xe ở dưới tầng hầm, cuối cùng dừng tại chỗ đậu, tài xế lái xe mở cửa ra cho người đàn ông, cả người của cô ta thậm chí không chịu đựng bất kỳ kiềm chế nào, nhưng Tịch Giai Giai biết mình chạy không thoát.
Nhìn người đàn ông kia đi tới thang máy, Tịch Giai Giai vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bị người áo đen ở sau lưng hung hăng đẩy vai một cái: "Đi nhanh lên."
Tịch Giai Giai không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo bước vào thang máy.
Một đường đi thẳng lên trên, dừng ở lầu ba, cửa thang máy vừa mở ra, thảm cao cấp trải ở dưới chân, giấy dán tường dát vàng thể hiện rõ ràng khí tức sang trọng, hai bên hành lang đều là ánh đèn màu vàng mập mờ.
Mặc dù là Tịch Giai Giai sợ hãi, nhưng mà cô ta vẫn hoàn toàn không có mất đi lý trí, cô ta còn đang quan sát hết tất cả những thứ ở chỗ này.
Đi chưa được mấy bước, có một hàng người đang đứng ở trước cửa của một căn phòng, có người đẩy cửa ra, người đàn ông dẫn đầu bước vào, Tịch Giai Giai đi theo ở cuối cùng, càng đi vào trong thì thì càng có thể nghe thấy tiếng âm nhạc ồn ào.
Đợi sau khi cô ta đã bước vào trong phòng rồi mới phát hiện diện tích gần hai trăm mét vuông, có quầy bar, có đầu đĩa hát karaoke, thậm chí ngay cả bàn đánh bida cũng có luôn.
Mà người ngồi ở ngay giữa phòng, bên cạnh còn có một người phụ nữ tiếp khách có dáng người nóng bỏng ăn mặc hở hang.
Cho đến bây giờ Tịch Giai Giai cũng chưa từng đến mấy nơi như thế này, có chút ngây dại, đặc biệt là không cẩn thận thoáng nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang hôn và an ủi nhau, cô ta lập tức đảo mắt sang chỗ khác.
Một cái xoay mắt này, công bằng mà nói thì đã lọt vào trong đôi mắt thâm thúy đó, Bùi Dục nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, toàn thân trên dưới đều viết đầy chữ không được tự nhiên, cũng không biết là do diễn quá tốt hay là do thật sự không rành chuyện đời.
Người ở trong phòng nhìn thấy Bùi Dục đi vào thì lần lượt đứng dậy chào đón anh ta một cách lịch sự và tôn trọng, không khó để có thể thấy rằng những người này rất tôn trọng Bùi Dục, và thậm chí có thể nói là kiêng kị.
Mấy người đàn ông nâng ly cạn chén cười cười nói nói, mấy người phụ nữ ngồi ở bên cạnh yên tĩnh lả lơi đưa tình, ánh mắt đều hận đến nỗi không thể dán lên trên người của Bùi Dục.
Cánh cửa phòng lại đóng lại một lần nữa, Tịch Giai Giai lúng túng bất an đứng ở một nơi hẻo lánh, cảm giác lo lắng giờ phút này tắc nghẽn lại, hệ số căng thẳng đã tồn tại suốt một năm ở trong trường trung học đã được phóng đại lên nhiều lần và đọng lại trong tâm trí của cô ta.
Trái tim đang đập rất nhanh, cô ta có thể nhìn thấy được có người đang đặt ánh mắt ở trên người của cô ta, không thân thiện gì, là một loại ánh mắt soi mói và lộ liễu, khiến cho cô ta sinh ra một loại ảo giác như là mình không bận quần áo.
Tịch Giai Giai muốn chạy trốn, nhưng mà không còn con đường nào để trốn được, ở ngoài cửa chắc chắn có người của anh ta đang canh chừng.
Người đàn ông này... rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, năm phút này đối với một người hiện tại xem cây cối là kẻ thù như cô ta mà nói dài đến nỗi giống như trôi qua cả một nửa thế kỷ.
Trong lúc cô ta đang do dự có cần đi lên để hỏi Bùi Dục cho rõ ràng hay không, một người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy từ trên ghế sa lông, bước chân rõ ràng không ổn định sau khi uống rượu đang đi đến trước mặt cô ta.
"Đứng ở đây làm cái gì vậy, qua đó ngồi đi..." Vừa mới mở miệng ra thì phả vào trong mặt đều là mùi rượu ngạt thở người.
Tịch Giai Giai nghiêng đầu qua một bên, giọng nói nhỏ đến nổi chỉ có mình có thể nghe thấy: "Không, không cần."