Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng Tế Vô Song - Chương 348: Các người muốn làm vậy?​




Một sức mạnh nhìn như vô hình nhưng lại vô cùng mạnh mẽ phóng ra từ lòng bàn tay Tô Mộc Phong.



Tuy tất cả mọi người đều không cảm nhận được cương khí, nhưng dòng khí khác thường quanh mình khiến họ nhận ra sức mạnh khủng bố ấy!



Chưa kể đến những đệ tử khác của Càn Võ Tông sợ đến mức nào, ngay cả mấy vị trưởng lão và Võ Viêm cũng phải sửng sốt.



Linh lực của bọn họ không nhìn thấy được nhưng đạt đến trình độ như các ông thì có thể cảm nhận được sự khủng bố của sức mạnh, Tô Mộc Phong ra chiêu khiến người ta có cảm giác áp bức mạnh mẽ.



Võ Hoàng đối diện với dòng linh lực này lại càng khiếp sợ, mày nhíu chặt, mặt biến sắc!



Vì suy đoán năng lực của Tô Mộc Phong mới ở cảnh giới nhập thần, cho nên Võ Hoàng không dốc hết toàn lực. Nhưng không ngờ quả đấm mới xuất ra một nửa thôi đã không tấn công được vào người Tô Mộc Phong, thậm chí rất khó để tiến thêm một bước nữa.



Giờ phút này cương khí của Võ Hoàng tản ra bị linh lực phá hủy, sức mạnh của quả đấm cũng không còn, như đang đánh phải một khối đá khổng lồ rất cứng, hơn nữa còn bị khối đá khổng lồ đè lên.



Họ biết rằng cương khí trong võ thuật đã được giải phóng, nhưng cường độ của cương khí không lớn như vậy, trừ khi đạt đến năng lực của Võ Viêm Tông Chủ…



Nhưng sao Tô Mộc Phong có thể lợi hại như vậy?



Oành oành! Âm thanh vang lên một cách chấn động…



Quả đấm của Võ Hoàng cuối cùng không phóng ra được, chỉ thấy anh ta đi được một nửa đã bị một chưởng của Tô Mộc Phong đánh bay lên không trung.



Võ Hoàng bị đánh bay ra xa bảy támm, được một vài đệ tử ngăn đỡ mới dừng lại được!



Thân là cường giả thần cấp mà có kết cục như vậy, thật sự vô cùng mất mặt!



Nhất là Tô Mộc Phong còn đang đứng lù lù bất động…



Càn Võ Tông hỏi các đệ tử: “Có chuyện gì vậy?”



“Võ Hoàng sư huynh không đánh lại được Tô Mộc Phong sư huynh?”



“Võ Hoàng sư huynh đã là cường giả thần cấp rồi đấy!”



“Chẳng lẽ năng lực của Mộc Phong sư huynh còn trên cả cảnh giới thần cấp sao?”



Khắp nơi nổi lên tiếng nghi ngờ!



Sau khi Võ Hoàng đứng vững, lông mày nhếch lên, trầm giọng nói: “Xem ra là tôi đã coi thường anh, cảnh giới năng lực của anh không chỉ ở cấp nhập thần.”



“Tôi đây muốn thử xem sức mạnh thực sự của cậu đạt đến mức nào!”



Anh ta tự nhận vừa rồi mình sơ suất nên mới bị Tô Mộc Phong đánh bất ngờ.



Chỉ một chiêu chưa thể nói lên được điều gì, hơn nữa một chiêu đó là hai người mới thử năng lực thôi.



“Thì ra là Võ Hoàng sư huynh vẫn chưa dùng hết toàn lực.”



“Vừa rồi chỉ mới thăm dò thôi, tiếp theo đây mới là quyết đấu thực sự!”



“Năng lực của Mộc Phong sư huynh đã trên cảnh giới nhập thần nhưng có thể đỡ được cảnh giới thần cấp của Võ Hoàng sư huynh hay không đây?”



“Wow, Mộc Phong sư huynh nhất định phải chống đỡ đấy nhé!”



“Giữ vững phong độ nhé Mộc Phong sư huynh!”



Vài vị lão nhân của Võ Viêm không ngăn cản lại, tuy vừa rồi Tô Mộc Phong vẫn chưa biểu diễn ra năng lực cương khí nhưng rõ ràng họ cảm nhận được năng lực đó đã gần đạt đến cảnh giới thần cấp kia.



Hiện tại hai người đối đầu nhau, họ cũng không dám nghĩ năng lực thực sự của Tô Mộc Phong sẽ đạt đến mức nào?



“Còn có thể cao hơn cảnh giới của Võ Hoàng sao?” Võ Viêm thầm nghĩ trong lòng.



Vài vị lão nhân đều nhìn về phía Trương Thiên.



Trương Thiên chỉ cười mà không nói gì!



Hai tay Võ Hoàng nắm chặt thành quyền, một trận gió mạnh xuất hiện, bày ra khí thế lớn mạnh của cảnh giới thần cấp, bay lên trời dốc toàn lực nhắm về phía Tô Mộc Phong.



Tô Mộc Phong đứng im tại chỗ, mắt nheo lại đánh giá cường độ của cương lực.



Khóe miệng anh ta khẽ nhếch, vẫn chưa vung tay trái ra mà chỉ mở rộng nắm đấm tay phải, một dòng linh lực mờ mịt bám vào bên trên, xoay người xuất ra.



Hiện tại sức mạnh của Võ Hoàng chưa thu lại, mà đang mở ra toàn bộ hỏa lực.



Tất nhiên Tô Mộc Phong cũng không quá khinh địch, nhưng trong lòng anh ta đã bấm đốt ngón tay tính toán cường độ của sức mạnh.



Khóe miệng Tô Mộc Phong nhếch lên, nói: “Võ Hoàng, năng lực của anh không tệ nhưng vẫn còn cách khá xa năng lực của tôi!”



Trong lời nói mang theo một chút bá đạo.



Bình bịch!



Hai quyền chạm vào nhau, một trận bùng nổ, năng lượng khổng lồ va vào nhau hóa thành dòng khí mạnh mẽ, dập dờn bồng bềnh tản đi…



Các đệ tử Càn Võ Tông đứng xung quanh đã cảm nhận được sức mạnh sau lưng liên tục đánh tới!



Võ Hoàng lại bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa bây giờ ngực anh ta còn đau, cánh tay mất cảm giác, bay vài vòng trong không trung, sau khi rơi xuống đất tay chân còn trượt vẽ ra bốn năm vệt dài mới dừng lại.



Lúc này Tô Mộc Phong đứng tại chỗ mỉm cười gật đầu, anh ta xoay cánh tay bên phải của mình, sức mạnh cực lớn đối nhau tất nhiên sẽ có chút ảnh hưởng nhưng chỉ hơi tê dại một chút mà thôi.



Sau khi Võ Hoàng dừng lại, ôm ngực ho nhẹ, sắc mặt xanhm, cả người đều đã ngây dại.



Năng lực của Tô Mộc Phong còn lớn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta…



Sau đó tất cả mọi người đều sửng sốt trợn mắt há hốc mồm!



Giờ phút này một vài nữ đệ tử của Càn Võ Tông đã trở thành fan của Tô Mộc Phong.



“Mộc Phong sư huynh vừa mạnh lại vừa đẹp trai quá đi!”



“Quá lợi hại, vậy mà đánh bại được Võ Hoàng sư huynh! Tôi thực sự không chịu nổi, tôi muốn chuyển fan!”



“Nhất Khố, một like cho Mộc Phong sư huynh, tôi muốn sinh khỉ con cho anh ấy…”



“Em gái này xếp hàng sau đi, chị đây đến trước mà!”



“Tuy nam đệ tử ghen tị vì Tô Mộc Phong hấp dẫn hết các em gái nhưng họ vẫn rất khâm phục.



“Ngay cả thần cấp như Võ Hoàng sư huynh mà còn đánh không lại thì chúng ta có tư cách gì ghen tị chứ?”



“Mộc Phong sư huynh quá mạnh…”



Ngay cả các trưởng lão cũng chịu không nổi: “Rốt cuộc cảnh giới của Mộc Phong đã đạt đến mức độ nào rồi?”



“Cảnh giới cấp siêu thần? Vậy mà lão phu không nhìn ra?”



“Chậc chậc, Mộc Phong quá mạnh rồi!”



“Nó mới tu luyện vài năm thật sao? Sao có thể đạt đến mức này, tôi thật sự không nghĩ ra.”



Lúc Tô Mộc Phong đi về, nhìn Trương Thiên nói: “Lão Đại, cuối cùng em cũng biết sao trước kia anh lại làm việc điên cuồng như vậy, mẹ kiếp, ông đây vô địch thiên hạ không sợ kẻ nào? Ta không cuồng còn ai cuồng nữa, hì hì!”



Khi sức mạnh nghiền ép, thực sự nói chuyện cũng khác!



Trương Thiên cười trầm giọng nói: “Làm người khiêm tốn chút cũng tốt!”



Giờ phút này, cổ họng Võ Viêm khô khốc, nuốt một ngụm mới lên tiếng: “Mộc Phong, rốt cuộc con đã trải qua những gì?”



Tô Mộc Phong cười một cách xấu xa, cũng không giải thích!



Họ đảo mắt về phía Trương Thiên, cầu xin cho biết đáp án.



Khóe miệng Trương Thiên nhếch lên, nhướng mày cười một cách nguy hiểm: “Lão nhân, chỉ dạy Tô Mộc Phong một phen chứ?”



Võ Viêm nheo mắt hoảng sợ nói: “Cậu muốn làm gì?”



“Kiệt kiệt kiệt kiệt kiệt…”



“Tiểu Lục lên!” Trương Thiên hô.



“Vâng, Lão Đại!”



Tô Mộc Phong tiện tay rút lưỡi dao sói vung về phía Võ Viêm Lão Nhân.



Đối mặt với Võ Viêm Lão Nhân, nếu không phóng lưỡi dao sói ra thì quá không tôn trọng ông rồi!



“Hai người…” Võ Viêm lập tức đen mặt.



Cũng không biết Võ Viêm Lão Nhân đã lấy ra một thanh kiếm ngắn từ khi nào.



Leng keng!



Hai vũ khí va vào nhau, bắn ra tia lửa và một luồng không khí phá tan.



Võ Viêm thán phục: “Năng lực của Mộc Phong con đây sao?”



Tô Mộc Phong cười: “Ha ha, sư tôn thấy năng lực của con thế nào?”



Vù!



Võ Viêm bay lên không trung, Tô Mộc Phong cầm dao đuổi theo, hai người lại đánh nhau tóe lửa giữa không trung…



Cả môn phái ngẩng đầu xem không chỉ sợ ngây người mà còn sôi trào hừng hực.



“Trời đất ơi, vậy mà Mộc Phong sư huynh dám khiêu chiến với Tông Chủ!”



“Hình như Mộc Phong sư huynh còn đuổi đánh Tông Chủ?”



“Sao có thể chứ, chắc chắn là Tông Chủ nhường…”



“Rốt cuộc ai sẽ thắng đây, chẳng lẽ Mộc Phong sư huynh đã mạnh đến mức như vậy rồi sao?”



“Chắc chắn là năng lực Tông Chủ mạnh hơn!”



Họ bàn tán sôi nổi!



Trên bầu trời mây phủ kín lối, tia lửa bắn ra khắp nơi, tiếng sức mạnh khổng lồ va vào nhau, phát ra tiếng nổ đùng đùng còn mang theo một luồng gió mạnh…



Có thể thấy trận chiến này khủng bố đến mức nào, đã đánh đến mức không thấy bóng người đâu rồi!



Ban đầu ai cũng cho rằng cuộc chiến sắp kết thúc, dù sao Tông Chủ cũng là người có năng lực đứng đầu trong tám môn phái lớn.



Nhưng đã qua 10 phút mà cuộc chiến trên không vẫn chưa có ý định dừng lại.



Mấy vị trưởng lão đều đã bắt đầu lo lắng.



Đại Trưởng Lão: “Năng lực của Tô Mộc Phong mạnh vậy sao? Có thể chống đỡ Võ Viêm Lão Nhân tận mười phút?”



Nhị Trưởng Lão: “Có thể Võ Viêm vẫn chưa dốc hết sức!”



Tam Trưởng Lão: “Có thể là vừa chơi vừa chỉ đạo Mộc Phong luyện tập?”



Tứ Trưởng Lão: “Có một khả năng là năng lực của Mộc Phong đã ngang tài ngang sức với thực lực của Võ Viêm?”



“Không thể nào?”



“Mộc Phong mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao có thể chống lại sự tấn công của Võ Viêm được!”



“Nếu là người khác thì tôi còn tin, chứ Mộc Phong muốn vượt qua Võ Viêm là điều không thể!”



Lúc này Trương Thiên bật cười nói: “Tôi thấy năng lực của hai bên không cân nhau, mà là nghiêng về một phía!”



“Ông xem người kiêu ngạo như Trương Thiên mà còn nói như vậy!” Nhị Trưởng Lão cười hì hì.



Tam Trưởng Lão: “Tôi đã nói, Võ Viêm có thể chèn ép được Mộc Phong mà!”



Trương Thiên lắc đầu nói: “Tôi nói nghiêng về một phía, là Tô Mộc Phong áp đảo Võ Viêm, chứ các vị nghĩ cái gì?”



“Tôi đoán bây giờ Tô Mộc Phong đang kéo Võ Viêm Lão Nhân lết trên mặt đất…”



Mặt mấy vị trưởng lão đầy vệt đen!



Đại Trưởng Lão: “Dẹp, đồ ngông cuồng!”



Nhị Trưởng Lão: “Vẫn liều lĩnh như vậy, tính nết thối tha vẫn chưa sửa đổi.”



Tam Trưởng Lão: “Sao Võ Viêm có thể thua, suy nghĩ nhiều quá rồi.”



Tứ Trưởng Lão gật đầu đồng ý.



Vù!



Đúng lúc này, một bóng đen bay đến trước mặt họ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK