Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp!



Đột nhiên có dao nĩa ai đó rơi xuống, là của Chu Vũ!



"Anh Thiên, đây là thịt quỷ gì mà ngon quá vậy." Chu Vũ ngạc nhiên thốt lên.



Ngay sau đó đến Bạch Tiểu Mộc: "Ôi trời ơi, thịt này ngon quá đi mất."



Bố mẹ vợ: "Tiểu Thiên, thịt này ăn ngon thật đấy!"



Cả nhà Lâm Nhật Thăng Lý Cường sôi nổi cảm thán.



Liễu Ngữ Yên: "Con cảm thấy trứng cá mà con thích ăn nhất cũng không ngon bằng thịt này!"



Tô Vân Nguyệt ăn đến mức quên cả dáng vẻ thục nữ, liếm mép.



Lâm Tử Thanh Lâm Tiểu Nhã vừa ăn thịt vừa nhìn Trương Thiên một cách mê hoặc.



Trương Thiên cười nói: "Ăn nhiều vào rất tốt cho sức khỏe, mọi người sẽ trở nên đẹp hơn!"



Lúc này em gái nhỏ Tưởng Nghiên cũng khen không ngớt, nói như trẻ con: "Anh cả, thịt này ngon siêu cấp siêu cấp vô địch luôn, còn ngon hơn cả bánh ngọt nữa!"



Tưởng Nghiên chu miệng nhỏ ăn thịt, thỏa mãn nheo mắt cười rộ lên trông rất đáng yêu.



"Vậy em ăn thêm nữa đi." Trương Thiên nhẹ nhàng trả lời.



"Vâng ạ!" Tưởng Nghiên đáp.



Lời nói ngây thơ chọc cười mọi người trên bàn ăn.



Chỉ có bốn người không ai lên tiếng, họ đang bận vùi đầu vào ăn, đó chính là bốn người Tưởng Minh Đức.



Ban đầu họ còn rất không thích ăn loại thịt ngọt này nhưng lúc này đã bị độ ngon của món thịt này lấn át hoàn toàn rồi.



Họ không để ý xem mọi người ăn thế nào mà đã bắt đầu bốc tay lên ăn luôn rồi.



Vốn không cần thẩm mỹ, cũng không cần nghi thức rườm rà gì.



Chỉ muốn ăn một mồm thịt thôi!



Tưởng Minh Đức cười hì hì ăn thịt ngọt, quay sang nói với mấy người Tô Phong: "Thơm ngon quá!"



"Ăn ngon quá đi mất!" Tô Phong Bành Hoa cũng xiên một miếng thịt, gật đầu thật mạnh, suýt chút nữa thì mắc nghẹn rồi.



Liễu Cao Viên càng ăn càng hăng hái: "Thịt này thực sự không tồi!"



Bốn ông chủ ăn như hổ đói, ngoạm vài miếng đã ăn hết miếng thịt, sau đó họ lại uống một ngụm nước canh.



Nước canh cũng rất ngon, thực sự là chấn động đến nụ vị giác của mình rồi.



Nhưng sau đó thật sự đáng xấu hổ.



Trong số hai mươi mấy người ở đây thì họ đã ăn xong hết, còn bàn những người khác vẫn còn rất nhiều thịt.



Này...



Trương Thiên ngẩng đầu, nhìn bốn người họ nhếch miệng cười gian: "Các ông chủ, thịt tôi giới thiệu ăn có ngon không?"



"Ăn ngon, rất ngon!" Bốn người đồng thời nói.



Sau khi nói xong, họ lại cảm thấy có gì đó không đúng.



Tưởng Minh Đức liếm mép nói: "Cũng tạm được."



"Tôi cảm thấy mùi vị cũng được!"



"Bình thường thôi!"



"Thịt không tệ..."



Họ có chết cũng không thừa nhận, sỉ diện thối tha!



Trương Thiên thầm vui vẻ trong lòng, gật đầu nói: "Cũng được, có lẽ các vị ăn cũng no rồi. Cứ ngồi xuống nhìn chúng tôi ăn trước đã, bàn của mọi người còn không ít thịt."



"Ọc..."



Bốn người Liễu Cao Viên ngồi xuống nhìn mọi người xung quanh mình ăn thịt, nhớ lại hương vị vừa rồi mình được ăn, trong lòng vô cùng khó chịu.



Sau đó, họ bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng bất giác co giật...



Họ không muốn nhìn về phía Trương Thiên xin thịt nhưng không thể cưỡng lại được mùi vị thịt kia!



Mấy người họ do dự một chút, ai cũng vắt hết não ra tính kế.



Đột nhiên, Liễu Cao Viên ho khan một tiếng, nói với Liễu Ngữ Yên: "Ngữ Yên, một cô bé như cháu ăn quá nhiều thịt vào buổi tối không được tốt đâu, để ông nội ăn giúp cháu một ít nhé."



Lông mày Tưởng Minh Đức và Tô Phong nhíu lại, mở to mắt nhìn về phía Liễu Cao Viên.



Mẹ kiếp, lời như vậy mà cũng thốt ra khỏi miệng được?



Vậy mà lừa gạt cả cháu gái mình?



Liễu Cao Viên mặc kệ họ, đi thẳng đến bên cạnh liễu Ngữ Yên.



Liễu Ngữ Yên vẫn cắt một miếng nhỏ đưa cho Liễu Cao Viên, có lẽ khoảng nửa cân. Ban đầu Liễu Cao Viên muốn cắt nhiều hơn một chút nhưng lại ngại mở miệng nói.



Liễu Cao Viên bưng thịt đi về chỗ ngồi, nháy mắt một cái với Tưởng Minh Đức và Tô Phong, vui vẻ ăn nói: "Ha ha ha, ăn rất ngon!"



Tưởng Minh Đức: "Hội trưởng Liễu, mặt dày quá đấy!"



Tô Phong: "Ông Liễu, đúng là không biết xấu hổ!"



Sau khi nói xong, hai người đồng thời nói: "Nhìn dáng vẻ đắc ý của ông kìa, làm như chúng tôi không có cháu gái vậy?"



Tô Phong cười tít mắt đi về phía Tô Vân Nguyệt: "Vân Nguyệt, không phải gần đây cháu đang giảm béo sao, ăn nhiều thịt quá không tốt đâu, để ông nội ăn giúp cháu một ít nhé."



Tô Phong không đợi Tô Vân Nguyệt đồng ý đã tự cắt nửa cân thịt quay lại chỗ ngồi.



Tưởng Minh Đức càng kỳ lạ hơn, vậy mà lại lừa gạt đứa cháu gái Tưởng Nghiên của mình, nói một đằng nghĩ một nẻo: "Tiểu Nghiên, cháu không nên ăn nhiều thịt như vậy, để ông nội ăn giúp cháu!"



"Ông nội, thịt này ăn ngon lắm, Tiểu Nghiên cảm thấy mình có thể ăn hết được!" Tưởng Nghiên trả lời một cách đáng yêu.



Nhưng Tưởng Minh Đức lại không biết xấu hổ nói: "Tiểu Nghiên ngoan nào, thịt này cháu không được ăn nhiều, nếu không sẽ bị đau bụng, chia cho ông nội một ít nào."



Tưởng Nghiên chỉ có thể nghe lời gật đầu.



Tưởng Minh Đức vô cùng quá đáng, miệng thì nói chia cho một ít nhưng lúc cắt thì lại cắt gần một cân thịt của Tưởng Nghiên.



Ba người vui tươi hớn hở bưng thịt về tiếp tục ăn ngon lành.



Bành Hoa thấy vậy, trong lòng thầm mắng cha chửi mẹ: "Mẹ kiếp, ba cái ông này... Đúng là không bằng cầm thú, thịt của cháu gái mình mà cũng lừa được... Không biết xấu hổ là gì mà!"



Ba người họ đều có cháu gái ở đây, còn Bành Hoa lại không có ai để có thể lừa gạt.



Bành Hoa đáng thương, chỉ có thể oán hận giơ ngón tay giữa về phía ba người họ.



Sau đó càng buồn cười hơn chính là Bành Hoa chỉ có thể đổ canh từ bát họ vào bát mình rồi húp từng ngụm một.



Nhưng chỉ như vậy sao có thể thỏa mãn được Bành Hoa chứ?



Tất cả mọi người đều đang ăn, chỉ có mình ông ta nhìn...



Cuối cùng Bành Hoa bỏ hết sĩ diện, cười hi hì nhìn về phía Trương Thiên, lấy lòng nói: "Anh Thiên, hôm nay em hơi đói, anh có thể cho em một ít thịt được không?"



Món ngon ngay trước mắt, Bành Hoa không thể không cúi đầu.



Hơn nữa nếu như đúng theo lời Trương Thiên nói, ăn thịt này sức khỏe sẽ tăng gấp đôi, trước đó Bành Hoa từng bị đau vai, sau khi ăn thịt xong hình như cảm thấy bả vai mình không đau nữa rồi.



Nhất là bình thường lúc làm nhiều còn hay bị đau thắt lưng, bây giờ lại khá ổn, cảm giác như mình trẻ ra vài tuổi!



Món ăn vừa ngon vừa bổ như vậy sao Bành Hoa có thể bỏ qua được chứ?



Trương Thiên cưới đáp: "Không phải vừa rồi còn nói chỉ cần thử nửa cân là được rồi sao? Còn nói nửa cân là vừa đủ hợp lý, là cậu sao?"



"À..." Bành Hoa không chịu nổi: "Nhưng hôm nay chưa ăn cơm nên hơi đói!"



Vớ vẩn!



Trương Thiên khẽ cười: "Nhiều nhất cậu chỉ có thể ăn ba cân, nói đi, cậu muốn bao nhiêu?"



Bành Hoa khéo léo nói: "Chỉ có thể ba cân thôi sao? Vậy em cần ít hơn một chút là được, lấy cho em hai cân rưỡi thôi!"



Ít hơn một chút là hai cân rưỡi?



Khái niệm ‘một chút’ trong suy nghĩ của cậu có hơi lớn quá rồi đấy!



Trương Thiên đã đoán được họ muốn thịt từ lâu, cười hì hì nói: "Hô hô, bên ông chủ Bành gọi thịt kìa!"



"Nửa cân ba mươi tỷ, cậu muốn hai cân rưỡi là một trăm năm mươi tỷ, lát nữa nhớ chuyển khảon đấy nhé..."



Kiếm được một số tiền lớn rồi!



Bành Hoa nhắm mắt lại, không biết đau lòng đến mức nào.



Ban đầu ba cân thịt là cho không bọn họ, đều trách bốn người họ ăn nhiều, bây giờ không phải lỗ một trăm năm mươi tỷ sao?



Nhưng thịt vừa ngon lại vừa tốt cho sức khỏe, một trăm năm mươi tỷ thì một trăm năm mươi tỷ!



Anh ta chạy thật nhanh đi nhận thịt!



Bành Hoa bưng đĩa hai cân rưỡi thịt, vui vẻ chạy về chỗ ngồi.



Lúc này mấy người Tưởng Minh Đức đã ăn gần hết.



Bành Hoa cảm thấy có cơ hội báo thù rồi, vội vàng khoe khoang với Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Liễu Cao Viên, trách họ vừa rồi đã cười nhạo mình.



Mấy người Tưởng Minh Đức nhìn thấy Bành Hoa có miếng thịt lớn như vậy.



"Ông Bành, miếng thịt to vậy hay là chia cho chúng tôi một ít đi." Tô Phong 'Khiêm tốn' nói.



Tưởng Minh Đức: "Tôi cũng có thể giúp ông cùng chia sẻ đau khổ này, đây là trách nhiệm của tôi!"



Liễu Cao Viên góp vui: "Tôi đây cũng không nỡ nhìn ông Bành ăn quá no, cứ để tôi giúp cho một ít!"



Bành Hoa cười ăn một miếng thịt to, nói với ba người họ: "Vừa rồi sao không thấy các ông cần người chia sẻ nhỉ?"



"Cút!"



Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Liễu Cao Viên nhao nhao dựng ngón giữa lên với Bành Hoa!



Ba người suy nghĩ một chút, nếu Bành Hoa đã hạ mình xin thịt để ăn thì sao mình lại không thể chứ?



Mấy người họ đi đến trước mặt Trương Thiên, bỏ số tiền lớn ra mua miếng thịt vốn thuộc về họ.



Cuối cùng hai mươi mấy người, mỗi người ăn ba cân thịt và canh cũng uống hết sạch.



Họ rất thỏa mãn về bữa tiệc này, hơn nửa sau khi ăn xong còn phát hiện thịt tiêu hóa rất nhanh, tất cả đều trở thành dưỡng chất giúp cơ thể cường tráng và khỏe mạnh.



Tất cả mọi người cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này, sôi nổi đưa tay khen ngợi: Đúng là ăn một bữa thịt rồng ngon.



Về phần Tưởng Minh Đức, chỉ có thể ôm lòng oán hận: "Mỗi lần nhìn thấy anh Thiên, tôi cảm thấy mình phải chuẩn bị cả mấy chục tỷ đồng..."



Tô Phong: "Lần trước lúc anh Thiên tân gia mời chúng ta đã mất mấy chục tỷ, lúc cuộc thi đấu võ chúng ta cũng thua mấy chục tỷ, thêm lần này nữa..."



Bành Hoa: "Sau này anh Thiên mà triệu tập mọi người thì phải chuẩn bị tốt tư tưởng nhé, hu hu hu hu..."



Liễu Cao Viên cười khổ: "Có phải tôi cũng bị rơi vào hố rồi không vậy?"



Ba người Tưởng Minh Đức cười nói: "Hoan nghênh những chú thỏ trắng thơ ngây, hoan nghênh những kẻ coi tiền như rác, hoan nghênh cá nước..."



Thực ra Trương Thiên không nhận tiền của họ.



Mọi người dùng cơm xong, Trương Thiên ra hiệu cho Trương Kim Cát để cậu ta bắt đầu làm việc.



Trương Kim Cát đứng lên, rời khỏi bàn ăn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK