Từ lúc Tiểu Lục xảy ra chuyện, ngày nào Trương Thiên cũng canh giữ bên người Lâm Tử Thanh.
Lâm Tử Thanh gật đầu, mím môi mà nói: “Ừ!”
Trải qua chuyện của Tiểu Lục, chẳng những cô không sợ hãi, ngược lại đã trở nên càng thêm bình tĩnh kiên nghị.
Cô cũng biết thân phận của Trương Thiên có chút bí ẩn.
Ít nhất từ vài tiếng xưng hô tôn kính kia của Trương Kim Cát, cô có thể nhìn ra Trương Thiên không đơn giản.
Trương Kim Cát cũng được không ít người tôn kính ở bệnh viện Khánh Giang, nhưng anh ta còn phải gọi Trương Thiên là lão đại, vai vế họ nhất định là khác nhau.
Được vợ tin tưởng thật vui vẻ, anh ôm Lâm Tử Thanh một chút.
Sau đó kêu Trương Kim Cát lại đây.
An bài Trương Kim Cát phải tự mình mang người đến bảo vệ an toàn cho Lâm Tử Thanh, Trương Thiên không yên tâm để người phía dưới làm việc.
Nói thế nào thì Trương Kim Cát cũng là lão đại của cơ cấu thần bí trấn giữ khu vực Khánh Giang, vẫn dựa vào được.
“Vâng, tổng giáo đầu, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Trương Kim Cát tôn kính mà nói.
Trương Thiên sầm mặt, trầm giọng mà dặn: “Đừng cứ kêu như vậy, tôi đã rút đi rồi, kêu lão đại! Đây là chị dâu.”
Trương Kim Cát cũng hiểu chuyện, quay đầu cười nói: “Lão đại, chị dâu!”
An bài mọi chuyện xong xuôi, Trương Thiên chuẩn bị xuất phát đến thủ đô.
Ngồi chờ ở sân bay.
Tin nhắn của người đàn bà điên khùng kia gửi đến.
“Tôi là người giữ chữ tín, anh diệt nhà họ Lăng vì toi, tôi sẽ trải giường chiếu chờ anh tới. Cũng coi như tôi bước một chân vào nhà họ Trương!” Tin nhắn của Tô Vân Nguyệt là như vậy.
Hình minh hoạ: Là một cái giường hình tròn, một cặp đùi tuyệt đẹp, ảnh mà người đàn bà này chụp luôn mang đến cho Trương Thiên một cảm giác muốn phun máu.
Không đáp lời!
Kiên quyết chống lại.
Còn bước một chân vào nhà họ Trương? Tưởng bở!
Một lát sau, di động vang lên.
Còn tưởng là Tô Vân Nguyệt gọi tới làm phiền, không ngờ lại là một dãy số xa lạ.
Trương Thiên nhíu mày nghi ngờ mà bấm nghe.
“Trương Thiên?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ dịu dàng, cực kỳ ngọt ngào
“Là, cô là?” Trương Thiên hỏi ngược lại.
“Anh Trương Thiên, em là Liễu Ngữ Yên nè!” Tiếng nói của Liễu Ngữ Yên trở nên càng thùy mị, lại mang theo một chút ngượng ngùng.
À?
Thì ra là em gái này.
Trương Thiên cười hỏi: “Không nghe ra được! Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“À...” Không biết vì sao mà Liễu Ngữ Yên có chút khẩn trương, dừng một chút mới nói: “Nghe nói anh tới Khánh Giang, em muốn hẹn anh đi ăn một bữa cơm?”
“Xem như báo đáp ân cứu mạng của anh, anh có rảnh không?”
Trương Thiên nhíu mày cười khổ, hôm nay mấy em gái này làm sao vậy chứ!
Sao đều có cảm giác như đưa tới tận cửa?
Nhưng Trương Thiên cũng không thân với Liễu Ngữ Yên, sẽ không đáp lại thô bạo như đối với Tô Vân Nguyệt.
“Không có gì, tôi nói rồi, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.” Trương Thiên tiếp tục giải thích: “Hôm nay tôi vừa khéo phải đến thủ đô, lần sau đi!”
Liễu Ngữ Yên nghe xong thì có chút mất mát, cái này xem như từ chối sao?
Cô ta chỉ có thể khách sáo đáp lại: “Vậy lần sau lại hên.”
“Ừ!” Trương Thiên cúp điện thoại.
Anh cũng không để ý tới, bước lên máy bay đến thủ đô.
Ra khỏi sân bay, người tới đón Trương Thiên là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhân vật luôn đi theo bên cạnh ông tổng, tên là lão Bình!
Sắc mặt lão Bình lạnh như băng, vẻ mặt không có hỉ nộ ái ố gì đáng nói, chỉ trưng bản mặt sắt đó ra, từ lúc Trương Thiên biết ông đến nay, cũng chưa nhìn thấy ông ta cười lần nào.
Trương Thiên cười chào hỏi ông ta: “Đã lâu không gặp, lão Bình!”
Lão Bình gật đầu, trầm giọng mà nói: “Đúng vậy, thiếu gia!”
Trương Thiên nhăn nhó, oán trách mà nói: “Gọi thiếu gia cái gì, còn không đổi xưng hô đi? Kêu Trương Thiên hoặc là anh Thiên cũng được mà!”
“Thiếu gia, thiết lệnh như núi!” Lão Bình trầm giọng kiên định.
Ngoan cố không thay đổi!
Nhưng anh cũng biết lấy tính cách của lão Bình, Trương Thiên không có cách nào thuyết phục ông ta, chỉ có thể từ bỏ.
“Sao lại là ông tới? Sao thằng nhóc kia không tới?” Trương Thiên mở miệng hỏi.
Đương nhiên lão Bình biết Trương Thiên nói đến ai, tự nhiên là người đàn ông ma quỷ vẫn luôn kêu anh là lão đại.
“Tiểu thiếu gia đang ở nước ngoài, chấp hành nhiệm vụ!” Lão Bình trầm giọng mà nói.
Trương Thiên gật đầu: “Khó trách! Thật ra tôi rất muốn gặp cậu ta một lần.”
“Tiểu thiếu gia cũng nhớ cậu, cậu ấy nói vậy.” Lão Bình tiếp theo trầm giọng mà nói: “Ông tổng cũng rất nhớ vậy, tôi cảm nhận được!”
Trương Thiên bĩu môi, làm ra vẻ cực kỳ khinh thường, nói: “Hừ, ông ấy nhớ tôi?”
“Nhưng tôi không nhớ ông ấy chút nào cả.”
Lão Bình gật đầu: “Nhưng mà thiếu gia đã trở lại!”
“Tôi có chuyện nên mới trở về, đúng lúc ông ấy lại cầu xin tôi cứu người, lương y như từ mẫu, tiện thể giúp một chút cũng được, cho nên tôi mới đến thôi.” Trương Thiên giải thích.
Lão Bình trầm giọng: “À!”
Sau đó thì không có sau đó!
Dọc theo đường đi, hai người không nói lời nào.
Lão Bình là người tàn nhẫn ít lời, Trương Thiên không mở miệng, ông ta tuyệt đối sẽ không nói một lời.
Trương Thiên trầm mặc mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Kinh đô thực phồn vinh, rất nhiều cao tầng, xe cộ, cầu vượt cũng nhiều, người càng nhiều...
Nhưng Trương Thiên cảm thấy nơi này thật ồn ào, thật áp lực, thậm chí cảm thấy ngoài cửa sổ thật lạnh lão thật vô tình, anh không thích nơi này.
Không thích người ở nơi này, không thích chuyện ở nơi này!
Nếu không phải bất đắc dĩ, Trương Thiên cũng không muốn đến.
Nhưng cuối cùng vẫn trở lại......
Chiếc xe chạy vào một cánh cổng trông cực kỳ uy nghiêm, lái qua đại viện!
Đi thẳng một đường!
Thậm chí người trông thấy chiếc xe này đều nhìn theo cúi chào.
Cuối cùng ngừng trước một căn phòng vắng vẻ, chung quanh có bóng cây um tùm, có chim chóc đến hóng mát hót vang.
Đây là nơi Trương Thiên không thể quen thuộc hơn.
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng thì đẩy cửa xuống xe!