Trương Thiên nhếch khóe miệng, trong lòng có chút khâm phục Tưởng Minh Đức, hiệu suất làm việc đúng là cao.
Anh liền phát định vị. Mười phút sau, Đổng Vinh đã đến dưới lầu.
Đổng Minh Đức nhìn thấy Trương Thiên đi ra, liền xuống xe chào hỏi một cách kính trọng, rồi đưa túi tài liệu qua, nói: “Trương tiên sinh, trong này chính là một số tài liệu, có giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận phạm vi kinh doanh cho phép,...” Anh ta nói rồi lại đưa tới một tấm thẻ ngân hàng.
“Đây là tài khoản liên quan của công ty, tiền có thể dùng tạm trong này có khoảng một trăm triệu. Lão Tưởng nói, nếu tiền không đủ dùng, anh có thể lên tiếng bất kì lúc nào. Ngoài ra, địa chỉ của công ty là tầng hai mươi tập đoàn Hoằng Nhất. Cả tầng giờ đang sửa chữa, mấy ngày nữa là có thể dọn vào!”
Biết giải quyết nhất không ai bằng Tưởng Minh Đức.
Quả nhiên không có lỗi với danh hiệu nhà giàu nhất phố Nam Châu!
Trương Thiên nhếch khóe miệng, không có từ chối. Anh nhận lấy thẻ ngân hàng, nói: “Tiền và đất, đợi tôi trở về lại cảm ơn anh ta vậy!”
Nhưng nói vậy thôi, chứ anh cũng biết tiền của kẻ nào cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Mấy vị lão huynh này đủ nghĩa khí, nhưng Trương Thiên khẳng định cũng sẽ không mở miệng lung tung.
“Được rồi, nếu Trương tiên sinh không còn việc gì khác, vậy tôi trở về trước vậy!” Đổng Vinh khách sáo nói.
Trương Thiên gật đầu: “Được!”
...
Trương Thiên cầm đồ đạc về nhà, vẻ mặt tràn đầy đắc ý. Anh nhìn thấy Lâm Tử Thanh vừa rửa mặt xong liền lập tức gọi cô lại.
Phú nhị đại khác tặng một bông hoa thì có thể làm được gì?
Trương Thiên anh đây tặng công ty, tặng tiền. Cứ bạc triệu mà tặng, em không cảm động muốn chết mới lạ!
Hừ, cứ chờ đấy xem anh thu phục em thế nào.
Lâm Tử Thanh yên tĩnh ưu nhã ngồi đối diện với Trương Thiên. Cô nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Trương Thiên, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Thiên liền mở túi tài liệu lấy thẻ ngân hàng có tài khoản của công ty ra, bày ở trước mặt Lâm Tử Thanh. Anh nhìn về phía cô, dáng vẻ dương dương đắc ý: “Thấy thế nào?”
Lâm Tử Thanh vẫn không chút hoang mang. Cô cầm các loại tài liệu và điều khoản chứng nhận lên xem, kiểm tra tỉ mỉ, thấy quả thực viết là một nhà đầu tư bất động sản và một công ty kinh doanh cung ứng vật liệu xây dựng, pháp nhân còn là chính mình nữa.
Có điều lúc nhìn thấy cái tên, cô lại nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Tên là anh chọn à?”
Trương Thiên gật đầu, dõng dạc nói: “Tên này đẹp trai không?”
Khóe miệng Lâm Tử Thanh lộ ra nụ cười, có chút bất đắc dĩ lẫn châm biếm: “Hay thì hay, nhưng ngược lại có hơi tự luyến!”
Trương Thiên nhíu mày, tự luyến cái gì chứ. Anh bèn hỏi ngược lại: “Cái tên “tập đoàn Ái Thiên” này nghe hay biết bao nhiêu! Pháp nhân là em, tên gọi là Ái Thiên, thì đương nhiên là chỉ tôi rồi! Người ta nhìn vào cái tên này thì sẽ biết hai chúng ta ân ái bao nhiêu, đúng không? Này thật sự là “Thần điêu hiệp lữ” của giới kinh doanh đấy!”
Này là theo đuổi kinh doanh, chứ bộ anh tưởng là “Tiếu ngạo giang hồ”, “Đông Phương Bất Bại” đấy à? Cơ mà có điều cái tên này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, giấy chứng nhận đầy đủ hết là được rồi!
Lâm Tử Thanh không có để ý tới kẻ đang khoe khoang ở bên cạnh, ngược lại hỏi: “Địa chỉ công ty này không có sai chứ? Tầng hai mươi tập đoàn Hoằng Nhất? Cả tầng luôn?”
Đây là khu vực hành chính CBD của thành phố Nam Châu, tấc đất tấc vàng, mà vẫn lấy được nguyên một tầng luôn hả?
Trương Thiên cũng cười: “Đó nhất định là không sai đâu!”
Anh tiện tay đưa thẻ ngân hàng qua, vô cùng kiêu ngạo mà nói tiếp: “Còn có trong thẻ này có một trăm triệu, ngoài ra thì thẻ của em tôi cũng chuyển vào một trăm triệu”.
Lâm Tử Thanh nheo mắt, nghiêng đầu nghi ngờ, đôi con ngươi lộ ra vẻ kinh dị.
Mới hôm qua cô còn nghi ngờ năng lực của Trương Thiên, hôm nay anh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, hơn nữa tiền vốn cũng đúng hạn?
Trong lòng cô có hơi khiếp sợ. Đây vẫn là kẻ nằm trong bệnh viện sống thực vật kia sao?
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ mặt dày hơn tấm thớt đó của anh thì có thể xác định là người thật không có gì bàn cãi rồi!
Trương Thiên vỗ vỗ ngực, thu lại vẻ mặt hài hước mà nghiêm túc nói với Lâm Tử Thanh: “Hết thảy những thứ này là thật. Đều là mấy người bạn trước đây tôi từng giúp đỡ qua, nay bọn họ cho chút ân huệ. Những thứ khác em không cần quản, tin tưởng tôi là được rồi. Bây giờ tài liệu đầy đủ hết, thứ nắm bắt tập đoàn Lâm thị mới là quan trọng nhất”.
Lâm Tử Thanh muốn hỏi tới nữa, hỏi xem quá khứ của Trương Thiên đã xảy ra những chuyện gì, nhất là trong ba năm biến mất đó, anh đã đi đâu, song vẫn nhịn được không hỏi. Nếu Trương Thiên chỉ dùng hai từ “Trước đây” để tóm lược, vậy đã chứng minh là anh không muốn để người khác biết.
Lâm Tử Thanh cầm tài liệu đứng lên, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ cố gắng đấu giá được miếng đất đó!”
Vẻ mặt Trương Thiên trầm xuống, nhếch khóe miệng nói: “Vậy thì đúng rồi!”
Bây giờ chẳng những muốn biết rõ ràng chuyện của ông nội, mà anh còn muốn loại trừ những uy hiếp tiềm tàng của Lâm Tử Thanh. Nếu không, anh ngủ không yên được.
...
Hôm sau, buổi đấu giá ở tòa nhà cao tầng Kim Giác phố Nam Châu chuẩn bị tiến hành.
Trương Thiên và Lâm Tử Thanh đương nhiên cũng hối hả tham gia đúng giờ. Cơ mà, đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay ở cửa lớn hai người họ lại đụng ngay người của tập đoàn Lâm thị. Lần này người tới là Lâm Nhật Thăng và Lâm Tử Trọng.
Lâm Nhật Thăng thấy Trương Thiên và Lâm Tử Thanh thì sắc mặt liền trở nên khó coi, lạnh giọng nói: “Hai người đến chỗ này làm gì?”
Khóe miệng Trương Thiên lộ ra một nụ cười lạnh, nghiền ngẫm nói: “Chúng tôi làm gì cần giải thích với ông sao? Tôi thấy ông quản cũng nhiều quá rồi đó, ông tưởng chỗ này vẫn là Lâm gia của ông à?”
Lâm Nhật Thăng không để ý đến Trương Thiên miệng lưỡi sắc bén, ngược lại ông ta chuyển ánh mắt nhìn sang Lâm Tử Thanh, nảy sinh nghi vấn: “Bác hỏi cháu!”
Lâm Tử Thanh bị bác cả trừng một cái, trong lòng vẫn có hơi chột dạ. Nói cho cùng trước đây vẫn luôn sống dưới sự áp bức của ông ta. Chân mày cô hơi nhíu lại.
Trương Thiên thấy vậy liền ôm lấy bả vai Lâm Tử Thanh. Anh hung ác nhìn Lâm Nhật Thăng, lớn tiếng nói: “Tôi nói bộ ông có bệnh à? Đổng sự Lam của chúng tôi làm việc càng không cần giải thích với ông. Ông cho rằng vẫn là công nhân của ông à?”
Lời này của Trương Thiên không sai. Hôm qua đã bị ông khai trừ rồi, bây giờ Lâm Tử Thanh tốt xấu gì cũng là một chủ tịch có hai trăm triệu tài sản của công ty. Ông dựa vào thân phận gì tới chất vấn?
Sảng khoái!
Lâm Tử Thanh cảm thấy cơn tức bị nghẹn này cuối cùng cũng trút ra được.
Lâm Tử Trọng thấy tên phế vật Trương Thiên này vậy mà lại dám làm ầm ĩ trước mặt bố mình thì đạp tới một bước, nói: “Cái thằng Trương Thiên này mày nghĩ mày là thân phận gì mà dám ở trước mặt bố tao la lối? Mày chẳng qua là một thằng phế vật ăn bám thôi!”
Trương Thiên ha hả bật cười, nhìn về phía Lâm Tử Trọng-một tên vô não tự cho mình tài trí hơn người, danh chính ngôn thuận mà lạnh lùng nói: “Anh lại cho rằng các người là thân phận gì mà dám la lối trước mặt Trương Thiên tôi? Tôi thiếu anh tiền hay thiếu anh người?”
“Mày...” Lâm Tử Trọng tức tới không nói nên câu.
Lâm Nhật Thăng thấy tình hình này liền không nhiều lời với Trương Thiên nữa, mà chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tử Thanh. Chuyện ông ta đến chỗ này làm hôm nay Lâm Tử Thanh cũng biết, liền thấp giọng lạnh lùng nói một câu: “Đừng có làm hư chuyện lớn của bác!”
“Ha ha”. Trương Thiên nghe nói thì bật cười, sắc mặt trở nên hài hước, nói với Lâm Nhật Thăng: “Hôm trước tôi đã từng nói, tôi chính là muốn đánh đổ nhà họ Lâm! Thật ngại quá, đối tượng tôi nhắm vào chính là ông, Lâm tổng!”
Lâm Nhật Thăng vẫn điềm tĩnh. Ông ta nhíu mày nhìn về phía Trương Thiên, đôi mắt nảy sinh tức giận tới nghiến răng, nói gằn: “Cứ chờ đấy!”
“Xin tiếp tới cùng!” Trương Thiên lạnh lùng đáp.
Hai nhóm người nói rồi liền vào trong. Lại chẳng ngờ Trương Thiên và Lâm Tử Thanh lại bị nhân viên pháp chứng chặn lại, nói: “Hai vị mời ghi vào sổ thông tin tài liệu của các bạn!”
Nói cho cùng đây là hiện trường đấu giá, sẽ không để người tùy tiện ra vào.
Lâm Thiên bèn chỉ vào nhân viên Lâm thị, hỏi: “Sao bọn họ không cần?”
Nhân viên pháp chứng giải thích: “Tập đoàn Lâm thị bọn họ không phải mới đến lần đầu tiên. Sớm đã ghi danh vào hệ thống liên quan rồi”.
Bấy giờ Trương Thiên mới gật đầu hiểu rõ.
Lâm Nhật Thăng đi vào, nhưng Lâm Tử Trọng nhìn thấy tình hình này liền quay đầu chế giễu một phen: “Đúng rồi, thông tin của bọn họ đúng là phải điều tra cho rõ”.
Hai người này nói thì kiêu lắm, nhưng có thể ngay cả tư cách tham dự cũng không có. Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Trương Thiên, Lâm Tử Trọng tự cho rằng như thế.
Cũng nhảy nhót như hề thôi!
Trương Thiên coi thường mà kêu Lâm Tử Thanh lấy tài liệu ra đăng ký thông tin.
“Tập đoàn Ái Thiên, giấy chứng nhận số...”
Vốn đăng ký một trăm triệu, pháp nhân Lâm Tử Thanh, rồi lại lấy ra thẻ căn cước.
Hoàn toàn hợp pháp, hợp quy định.
Lâm Tử Trọng thấy vậy thì sắc mặt trở nên khó coi. Anh ta ngớ ra, lẩm bẩm: “Làm sao có thể...?!”
Lâm Tử Thanh làm sao sẽ có một trăm triệu? Còn có một công ty???
Anh ta liền giục nhân viên pháp chứng xác nhận lại lần nữa.
Nhân viên pháp chứng xác nhận lại một lần, thông tin không có nhầm liền ghi vào sổ thông tin thân phận của hai người, rồi đem thẻ đấu giá của tập đoàn Ái Thiên phát cho Lâm Tử Thanh.
Tình huống là thật?!
Lâm Tử Trọng ngược lại ngây ngẩn cả người, chuyện này thật sự là vượt ra ngoài tưởng tượng của anh ta. Đả kích đối với anh ta có hơi lớn, khiến cho loại cảm giác ưu việt tài trí hơn người toàn bộ mất đi.
Có điều lúc hai người Trương Thiên lại lần nữa tiến vào thì Trương Thiên lại bị cản ở ngoài, nguyên nhân là cách ăn mặc của anh quá tùy ý, nhìn bất lịch sự.
Lâm Tử Trọng thấy vậy thì ha hả cười to: “Dế nhũi thì chính là dế nhũi!”
Lâm Tử Thanh lại nhìn một cái, quả thực là “quá” tùy ý một chút!!!
Năm lần bảy lượt viện cớ vẫn không qua được cửa ải của nhân viên pháp chứng.
Trương Thiên oán trách nhìn Lâm Tử Thanh, nói: “Đều tại em, không chăm chút cho tôi gọn gàng! Xem tôi trở về làm sao thu phục em!”
Anh nói rồi chỉ có thể bất đắc dĩ móc ra một cái tai nghe Bluetooth đưa cho Lâm Tử Thanh, dặn: “Nào, em cầm theo cái này đi vào trước, tôi nghe xem tình hình một chút, chốc nữa tôi sẽ vào!”
“Nhất định phải giật được đất cho tôi!”
“Ờ!”