“Anh mới suy đoán một lát, liền đã chắc chắn đối phương đổi địa điểm giao dịch rồi sao?” Cung chủ hỏi.
Trương Thiên cười lạnh không nói gì, trực tiếp bắt đầu khởi động xe…
Lúc này, chuông điện thoại của Tần Quảng Nghĩa phía bên kia reo lên.
Tần Quảng Nghĩa nhận điện thoại xong, lập tức gọi lại cho Trương Thiên nói: “Trương Thiên, địa điểm giao dịch thay đổi, ở Đông Hải Ngạn, thời gian là mười lăm phút nữa.”
Trương Thiên trả lời vào tai nghe Bluetooth: “Đã biết!”
Rè!
Trong nhóm liên lạc hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng nữa, cái này hoàn toàn giống với lời suy đoán của Trương Thiên, địa điểm giao dịch đã bị thay đổi.
Trong lòng bọn họ đều có một ý nghĩ duy nhất: “Rốt cuộc Trương Thiên là thần thánh phương như thế nào?”
Cung chủ ngồi ở ghế lái phụ, vậy mà cảm thấy người đàn ông trước mặt lúc này thật quyến rũ…
Trương Thiên hừ lạnh, cái này cũng không đáng để khoe!
Chỉ là gặp những cục diện như này khá nhiều, xem như là kinh nghiệm đúc rút ra được mà thôi.
Quảng trường Đường Vương cách Đông Hải Ngạn chỉ bốn cái quảng trường, cũng không tính là xa, đi đến đó cũng gần như là mất khoảng mười lăm phút.
Xem ra tất cả đã có sự chuẩn bị sẵn, đám người Phái Hòa Nghĩa cũng đã sớm suy nghĩ xong xuôi!
Đầu tiên là để cho người ta chờ ở quảng trường Đường Vương, sau đó thay đổi, hơn nữa thời gian đi đường cũng đã được tính toán kỹ…
Nhưng bọn chúng vạn vạn không thể nghĩ tới chính là kĩ thuật lái xe của Trương Thiên, Trương Thiên cũng đã khởi động xe từ trước rồi!
Vút!
Chiếc xe trực tiếp từ trong quảng trường Đường Vương lao ra ngoài, chạy thẳng về hướng Đông Hải Ngạn.
Trương Thiên đã đến địa điểm giao dịch sớm hơn năm phút!
Đông Hải Ngạn là bờ biển nổi tiếng ở phía đông thành phố Cao Lương.
Bờ biển dài được xây dựng như một hành lang ngắm cảnh, đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy biển cả mênh mông vô tận trước mặt, trên hành lang còn có rất nhiều hải âu, phía trên mặt đất còn có chim bồ câu hòa bình…
Dọc hai bên là một loạt các cửa hiệu, quán bar các loại.
Buổi tối ở chỗ này sẽ đông người hơn một chút, ban ngày cũng đông du khách ngắm cảnh!
Trương Thiên dừng xe trước một cửa ngõ, quay sang nói với cung chủ: “Nghe theo sắp xếp trong tai nghe, cô chờ một chút rồi hãy đi ra.”
“Tôi ra ngoài trước, xem tình hình.”
Cung chủ đáp: “Được!”
Trương Thiên nhanh chóng đi ra, giống như một khách du lịch, bắt đầu nhìn đông nhìn tây, khóe miệng cũng bắt đầu chậm rãi cong lên.
Anh thì thầm: “Phía đối diện có ba điểm bắn tỉa có người canh giữ, tạm thời chưa trông thấy bóng dáng của Tần Lương, trên đường Đông Hải Ngạn cũng có rất nhiều nhân vật khả nghi.”
“Cung chủ, cô phải cẩn thận!”
Trong tay nghe truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Bản cung biết rồi!”
“Tần lão, thời gian đến rồi, sao bên kia vẫn chưa gọi điện thoại đến?” Trương Thiên thấp giọng hỏi.
Tần Quảng Nghĩa căng thẳng nín thở: “Thật kỳ lạ, vẫn chưa thấy động tĩnh gì!”
Quách Dũng: “Ông Trương, bây giờ phải làm sao?”
Đại lão Trần và Ông Tuần: “Không phải là bọn chúng đã phát hiện ra hành tung của Trương Thiên rồi đấy chứ?”
Trương Thiên hừ lạnh: “Không thể nào!”
“Tôi và cái giao dịch này chẳng liên quan gì đến nhau cả, hơn nữa tôi và cung chủ đều đến sớm hơn, sao có thể bị phát hiện được?”
“Có thể đối phương cố ý đến muộn hơn một lúc, muốn chúng ta bị phân tâm rối loạn.”
“Ừm!” Đại lão Trần: “Ông Trương nói như vậy cũng có lý!”
Trương Thiên lạnh giọng nói: “Cung chủ, cô có thể xuống xe được rồi.”
“Được!” Cung chủ đáp, từ trong ngã đi ra, xuất hiện ở trên hành lang ngắm cảnh.
Co bị cảnh biển trước mắt mê hoặc!
Đây chính là nơi cô luôn hướng đến, hơn nữa từ trước đến nay cũng chưa hề nhìn thấy biển, bây giờ nhìn, quả thật khiến cô si mê.
Đinh đinh!
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Quảng Nghĩa vang lên, ông ta nhận điện thoại, mở loa ngoài, mục đích là để cho Trương Thiên nghe rõ nội dung giao dịch…
Tần Quảng Nghĩa trầm giọng: “Alo!”
“Các người đang ở chỗ nào? Người mà tôi sắp xếp đến rồi…”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam âm hiểm: “Hừ, Tần lão, ông quá gian xảo, vốn là muốn mặt đối mặt giao dịch tận tay, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi!”
“Tôi chỉ dể người của ông nhìn Tần Lương một cái từ xa, sau đó ông bảo người của ông để đại hồn đan vào chỗ mà tôi yêu cầu, sau khi tôi lấy được đan dược, sẽ thả con trai ông ra!”
Đối phương đột nhiên thay đổi cách thức giao dịch, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Quách Dũng sửng sốt: “Chuyện này là như thế nào?”
Chủ tịch Hoàng, đại lão Trần và Ông Tuần, ánh mắt của ba nhân vật thành phố Cao Lương tối lại.
Hai mắt cung chủ cũng tràn ngập nghi hoặc.
Lông mày Trương Thiên hơi chau lại, nếu như chỉ có thể nhìn từ xa xác nhận an nguy của Tần Lương, cung chủ chắc chắn sẽ không có biện pháp trực tiếp cứu tần Lương.
Mà mình cũng không thể từ chỗ ẩn nấp đi ra để giải quyết đám đạo tắc Phái Hòa Nghĩa này được.
Cái này so với dự tính của Trương Thiên khác biệt rất lớn.
Trương Thiên thấp giọng nói vào trong tai nghe: “Tần lão, không được đồng ý yêu cầu của bọn chúng.”
“Đại hồn đan vẫn còn đang nằm trong tay chúng ta, bắt bọn chúng phải ra mặt giao dịch…”
“Cung chủ, một khi Tần Lương xuất hiện trước mắt cô, nháy mắt cô giao đại hồn đan ra, phải tận lực bảo vệ Tần Lương.”
Cung chủ đáp: “Ừm!”
Tần Quảng Nghĩ hiểu được ý của Trương Thiên, ông ta hướng vào trong điện thoại quát lớn: “Không thể nào!”
“Chúng tôi muốn mặt đối mặt, nếu không sao tôi có thể đảm bảo được con của tôi an toàn?”
Giọng nam âm hiểm ở đầu dây bên kia một lần nữa vang lên: “Đại tướng Tần, ông không có cơ hội ra điều kiện với tôi!”
“Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho ông!”
“Nếu như ông không muốn thấy Tần Lương chết, lập tức ra lệnh cho người của mình làm theo lời tôi nói, bảo người đang cầm đại hồn đan đi đến chỗ đám chim bồ câu trắng phía trước…”
Tần Quảng Nghĩa khí thế: “Anh đừng đùa với tôi, tôi còn chưa nhìn thấy con trai của tôi, tại sao tôi phải nghe lời anh?”
Tất cả mọi người đeo tai nghe im lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương!
Người đàn ông đầu dây bên kia đột nhiên hô: “Hừ, người tôi trêu đùa là đại tướng Tần đấy…”
“Tôi đã nói với ông rồi, chỉ một người được đến làm giao dịch, thêm một kẻ tôi sẽ giết bất luận tội, nhưng ông lại không giữ chữ tín?”
“Bây giờ tôi đang cho ông cơ hội cuối cùng, đại tướng Tần ông còn ra điều kiện với tôi?”
“Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Giết!”
Bùm!
Trong tai nghe vốn đang yên tĩnh, nhưng nghe thấy đối phương đã phát hiện ra được hành tung của Trương Thiên?
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, đến thở ra cũng không dám.
Tần Quảng Nghĩa hai mắt trừng lớn, sững người.
Quách Dũng một mặt không tin: “Tại sao lại như thế này?”
Ánh mắt của ba nhân vật thành phố Cao Lương nhìn nhau đầy kỳ lạ.
Cung chủ lòng trầm xuống, thầm nghĩ: “Không phải anh đã nói anh là cường giả mạnh nhất Viêm Hạ sao? Sao còn chưa giao dịch đã bị phát hiện rồi?”
Lông mày Trương Thiên nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khẽ cắn răng: “Bị phát hiện rồi? Không thể nào!”
Bùm! Một tiếng súng nổ vang lên.
Hơn nữa càng ngày càng lớn, giống như đang nổ ở bên tai vậy. Màng nhĩ của mọi người đều bị âm thanh làm đau.
Rõ ràng là mình đã bị tập kích, hơn nữa tiếng súng nổ còn gần ngay bên cạnh, nếu không sẽ không vang như vậy.
Đám người vốn đã căng thẳng, lúc này càng thêm sững sờ!
Là ai ở hiện trường đã bị tập kích?
Trương Thiên?
Cung chủ Sơ Âm?
Quách Dũng đầu tiên ngừng lại một lúc, hô: “Ông Trương, ông còn ở đó không?”
“Có nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Anh ta lo lắng Trương Thiên sẽ xảy ra chuyện, bởi vì, hy vọng lần này đều kí gửi trên người của Trương Thiên, Trương Thiên mới là nhân vật quan trọng nhất!
Đại lão Trần: “Ông Trương bị sát hại rồi sao?”
Ông Tuần: “Ông Trương còn nghe thấy không? Nói một câu gì đi.”.
đam mỹ hài
Chủ tịch Hoàng: “Ông Trương!”
Tần Quảng Nghĩa ở bên này cầm chặt điện thoại, hít một hơi thật sau, đợi Trương Thiên trả lời.
Thế nhưng hai giây trôi qua, bọn họ cũng không nghe thấy tiếng của Trương Thiên, ngược lại nghe thấy giọng của cung chủ ở trong tai nghe vang lên: “Trương Thiên? Anh không sao chứ?”
Tít! Lại hai giây trôi qua, Trương Thiên vẫn không đáp lại.
Trên mặt của tất cả mọi người bắt đầu xuất hiện thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng…
Bởi vì cung chủ cũng đã lên tiếng, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là, người bị tập kích vừa rồi là Trương Thiên, không còn nghi ngờ gì nữa!
Tần Quảng Nghĩa nói với đầu bên kia điện thoại: “Các anh…”
“Các anh giết người của tôi?”
Đầu dây bên kia cười lạnh: “Ha ha, đại tướng Tần!”
“Tôi làm việc không giống như ông, tôi là người nói là làm, đến thêm một người giết chết một người, nói được làm được.”
“Ông nên cảm thấy may mắn, vì người tôi giết vừa rồi không phải là con của ông…”
“Anh!” Trên khuôn mặt của Tần Quảng Nghĩa nháy mắt hiện lên vẻ u sầu.
Mọi người thông qua tai nghe, nghe thấy người đàn ông đầu dây bên kia điện thoại nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy dần tuyệt vọng…
Quách Dũng cắn răng thầm nghĩ: “Lần này ông Trương quả thật đã xem thường bọn chúng rồi…”
“Còn nói lần này để cô Sơ Âm đi làm giao dịch, là muốn âm thầm diệt trừ mối họa Phái Hòa Nghĩa này, thế nhưng đối phương đã cảnh giác cao hơn dự kiến.”
Lúc trước Quách Dũng phản đối chuyện để phụ nữ đi làm giao dịch, cũng đã đến tìm Trương Thiên nói chuyện.
Trương Thiên nói cho anh ta biết, anh chướng mắt đám người Phái Hòa Nghĩa được nước M nâng đỡ làm loạn ở trong lãnh thổ Viêm Hạ, anh muốn âm thầm giết sạch những kẻ này!
Cho nên mới để cung chủ đi làm giao dịch, Trương Thiên sẽ ở trong tối tiêu diệt phần tử phiến loạn, mỗi một tấc đất của Viêm Hạ không được phép có bất kì thế lực nào đến làm loạn…
“Tôi bội phục khí phách của ông Trương, nhưng mà…”
Cung chủ còn đang lo lắng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Trương Thiên, thế nhưng một chút tung tích cũng không tìm được.
Vừa nãy Trương Thiên biến mất, bây giờ ngay cả vị trí xảy ra tai nạn cô cũng không thể tìm ra được.
Người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia ra lệnh cho Tần Quảng Nghĩa: “Đại tướng Tần, nếu ông còn muốn gặp lại con trai của ông, thì mong ông đừng làm mệnh lệnh của tôi! Ha ha…:
“Bảo người của ông đi vào giữa đám bồ câu trắng!”
“Đây là cơ hội cuối cùng của ông.”
Tần Quảng Nghĩa rơi vào trầm tư, Trương Thiên không có xuất hiện, ông ta cũng không biết phải quyết định như thế nào.
Tất cả mọi người đeo tai nghe đều chờ đợi Tần Quảng Nghĩa ra quyết định.
“Cô Sơ Âm, cô đi về hướng bồ câu trắng bên kia đi…”
Cuối cùng, Tần Quảng Nghĩa vẫn là ra lệnh nói.
Cung chủ bước từng bước một đến gần, trong lòng không ngừng nghĩ: “Tôi phải làm thế nào?”
Không nghe thấy tiếng của Trương Thiên, dường như tất cả đều không an toàn như thế.