Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị trí trưng bày của bình hoa cổ, đúng lúc trấn giữ toàn bộ vị trí phong thủy quý giá của cả căn nhà.



Bình cổ này vốn dĩ đã mang theo một luồng sát khí được hình thành từ tự nhiên, có lẽ đã được đặt tại nơi âm sát từ lâu rồi.



Đặt vật như thế này trong nhà cũng không phải chuyện tốt, đặt ở vị trí phong thủy quý giá, lại càng cực kỳ sai trái.



Quan trọng nhất là, bên dưới bình hoa còn có một giá đỡ bằng gỗ trắc, bên trái giá đỡ có điêu khắc một con voi, bên phải là kỳ lân.



Vật liệu gỗ được dùng cho giá đỡ là gỗ trắc cao cấp, công nghệ điêu khắc cũng sống động như thật, phối hợp với loại đồ cổ này, nhìn qua thấy khả năng thưởng thức cũng không tệ chút nào.



Nhưng mà hai thứ này ghép lại với nhau, lại không phải vật có ý nghĩa tốt lành, mà chính là thứ hung sát.



Đặt trong nhà của Lâm Diệu Đông, lại càng thê thảm không chịu nổi!



Vì vị trí bình hoa cổ trấn giữ chính là vị trí phong thủy quý giá trong phòng, khiến cho ban đầu căn nhà có vị trí phong thủy tốt, khí vận lại hoàn toàn không còn.



Mặt khác hướng của kỳ lân và voi được điêu khắc trên kệ đồ cổ, chính là hai hướng Càn, Khôn trong phòng.



Cũng chính là đè chết toàn bộ khí vận làm ăn và thăng quan tiến chức.



Đặt thứ này cộng thêm giá đỡ, vốn dĩ chính là thứ có sát khí, hướng phong thủy chính xác như vậy, hình thành một trận địa làm đứt đường thăng quan tài chính, nhất định là do có người bày cho, lại còn rất chuyên nghiệp.



Cũng may bố vợ là giáo sư đại học, mẹ vợ chỉ ở nhà nội trợ, không liên quan gì đến chuyện làm ăn và quan chức, nếu không thì sát trận phong thủy này chắc chắn sẽ gây ra tai họa!



Mặc dù sát trận phong thủy này không có sát khí, nhưng mà ai lại nham hiểm vậy chứ?



Không muốn cả gia đình liên quan đến làm ăn và quan chức?



Trương Thiên nhướn mày, trong mắt có thể mơ hồ đoán ra một người.



Nhà họ Lâm!



Bây giờ Lâm Nhật Thăng nắm giữ chuyện làm ăn của cả nhà họ Lâm, hy vọng một nhà duy nhất nắm chặt quyền lực, đương nhiên không hy vọng Lâm Diệu Đông tham gia vào.



Lâm Diệu Đông lại trách mắng lần nữa:



"Này, cậu có nghe thấy không hả? Tôi bảo cậu để xuống!"



Thứ quý giá này nào có gì liên quan đến tên rác rưởi cậu chứ?



Với ông mà nói, Tàng Thanh Hoa này thật sự là báu vật vô giá, có trăm triệu trăm tỷ cũng không thể mua được.



Lâm Tiểu Nhã cũng sững sờ, mặc dù đã hơi thay đổi cách nhìn với người anh rể này, nhưng mà anh lại kiêu ngạo đến mức dám động đến đồ đạc của bố sao?



Xem ra anh không muốn sống cùng với chị nữa rồi?



Tăng nhanh tốc độ ly dị sao?



Nghe thấy bố vợ sốt ruột kêu lên, Trương Thiên giả vờ giật mình run tay, lập tức buông tay thả bình hoa cổ trong tay xuống.



Vốn dĩ bình hoa này đã là thứ có sát khí, có cần hay không cũng chẳng sao, cùng lắm lại đến bảo Tô Phong chuẩn bị mấy thứ tốt lành đưa đến cho bố vợ.



"A! Bình hoa Tàng Thanh Hoa của tôi..."



Nhìn bình hoa đã làm vật thể rơi tự do xuống đất, Lâm Diệu Đông tuyệt vọng kêu lên.



Loại đồ sứ này mà va chạm với mặt đất, kết quả có thể tưởng tượng được.



Chẳng qua không ngờ được, Lâm Tiểu Nhã đứng bên cạnh lại lao về phía Trương Thiên.



Toàn thân giống như không muốn sống nữa, giang rộng hai tay ôm bình hoa cổ, nhảy lên giống như một con cóc vậy.



Nhưng mà cô lại thật sự bắt được, có điều cũng nặng nề ngã xuống đất.



Lâm Tiểu Nhã cầm bình hoa đứng dậy, một tay vỗ mông, một tay đưa bình hoa cho Lâm Diệu Đông nói:



"Bố, bố xem này! Cũng may không có chuyện gì."



Lâm Diệu Đông nhận bình hoa, sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng đã thở phào nhẹ nhõm.



Ông hung dữ nhìn Trương Thiên, nhưng cũng không kịp hỏi tội, vội vàng lấy kính lúp ra trực tiếp xem xét bình hoa cổ, nhìn xem báu vật trong lòng mình có bị chút hao tổn gì không.



Không ngờ được như vậy mà chưa ném vỡ được, vẻ mặt Trương Thiên không biết nói gì.



Cô em vợ Lâm Tiểu Nhã này, chuyện tốt không làm được, nhưng làm chuyện xấu lúc nào cũng thành công!



Như vậy Trương Thiên không tìm thấy lý do làm hỏng thứ này trước mặt mọi người nữa rồi, im lặng buồn bã thở dài một tiếng.



Lâm Tiểu Nhã quay đầu, nhướn mày với Trương Thiên nói:



"Anh không có việc gì động vào báu vật này làm gì? Có phải chán sống với chị tôi rồi đúng không?"



"Nếu thứ này bị vỡ, bố chắc chắn sẽ liều mạng với anh có biết không?"



Trương Thiên cười nhạt hai tiếng, cô đang khoe công với tôi đấy à, muốn tôi cảm ơn cô sao?



Còn chưa nói ra miệng, Lâm Tiểu Nhã đã giành trước:



"Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn trả ơn cho anh, chuyện hôm nay thanh toán xong."



Nhìn Trương Thiên im lặng không nói, Lâm Tiểu Nhã lại nhếch miệng nói:



"Nếu lần sau còn có chuyện gì, chắc chắn tôi vẫn đứng cùng chiến tuyến với bố tôi, diệt trừ tận gốc cho chị tôi, sớm chấm dứt cuộc hôn nhân của hai người."



"..."



Trương Thiên không quan tâm đến Lâm Tiểu Nhã, vẫn quay về chuyện sát trận phong thủy.



Còn mặt dày xác nhận lại với bố vợ xem là ai làm ra chuyện này, hỏi:



"Bố, thứ này là do ai tặng cho vậy? Tại sao lại đặt ở chỗ này?"



"Cút!"



Lâm Diệu Đông nghe thấy Trương Thiên gọi "Bố" lại càng tức giận hơn, chỉ vào Trương Thiên nói với Lâm Tiểu Nhã:



"Ly hôn, ly hôn, mau gọi điện thoại cho chị con, chuyện lớn bằng trời cũng phải đuổi Trương Thiên này ra khỏi nhà trước!"



"Nhìn thôi đã chướng mắt rồi!"



Không có gì làm ông còn chán ghét hơn Trương Thiên bây giờ!



Lâm Tiểu Nhã lòng đầy tức giận thẳng thắn, vô cùng đồng ý gật đầu.



Thậm chí còn muốn hỏi bố cô: Có phải nhìn thấy người anh rể này lại có một cảm giác buồn nôn hay không?



Trương Thiên có khổ khó nói, nuốt nước bọt.



Cũng may mẹ vợ vừa nghe thấy tiếng quát tháo, đi ra ngoài, mới cắt đứt không khí ngột ngạt này.



Cầm muôi, bảo tất cả mọi người không được nhúc nhích không được gây chuyện, đợi ăn cơm.



Lâm Diệu Đông rầu rĩ không vui, không muốn để ý đến mấy người, quay đầu vẫn nghiên cứu bình hoa.



Thích làm gì thì làm!



Trương Thiên kéo Lâm Tiểu Nhã ra ngoài hành lang, tránh được sự chú ý của bố vợ, châm điếu thuốc thản nhiên hỏi:



"Thứ kia rốt cuộc có nguồn gốc gì, bố vợ lại coi trọng như vậy?"



Lâm Tiểu Nhã hung dữ trừng mắt lườm Trương Thiên, giống như quen thuộc với anh lắm ấy nhỉ?



Lấy tay phẩy phẩy mùi thuốc lá khó ngửi trước mũi mình, ghét bỏ trả lời:



"Đó là báu vật mà mấy năm trước ông nội đưa cho bố, còn yêu cầu chính xác phải đặt đúng vị trí này, nói không ai được động vào!"



"Không ngờ được hôm nay lại bị tên ngốc nhà anh làm cho nguy hiểm!"



Không những động vào, suýt nữa còn ném vỡ!



"Cái gì?"



Trương Thiên dập tắt thuốc, nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó nói: "Ông cụ để ở đó?"



Thế mà lại không phải của Lâm Nhật Thăng? Mà chính là ý của ông cụ sao?



Nếu là Lâm Nhật Thăng bày sát trận, Trương Thiên rất dễ hiểu, đơn giản là muốn giữ chặt việc làm ăn của nhà họ Lâm thôi.



Nhưng ông cụ bày một trận pháp như vậy, có ý gì đây?



Trước đây ông cụ cũng không có ý kiến gì với Lâm Diệu Đông mà, ngược lại so ra còn cưng chiều gia đình ông hơn.



Chẳng lẽ càng già càng hồ đồ sao? Bị Lâm Nhật Thăng lừa gạt?



Trương Thiên nhàn nhạt hỏi ngược lại Lâm Tiểu Nhã: "Ông cụ đưa từ khi nào? Khi đó trạng thái tinh thần thế nào?"



"Có lẽ khoảng hai năm trước!"



Lâm Tiểu Nhã sờ đầu, cũng nghiêm túc nhớ lại, đột nhiên kêu lên sợ hãi nói:



"A, ngay khi tên khốn nửa đời không chết là anh bị người ta trả lại không lâu."



"Nghe anh vừa nói như vậy, tôi cũng thật sự cảm thấy trạng thái tinh thần của ông nội khi đó không ổn lắm, trong lòng luôn nghi ngờ linh tinh, chị còn nói có lẽ bị thứ không có tương lai như anh chọc giận."



Tên khốn gì chứ? Nghe mấy câu này, sao Trương Thiên đột nhiên có xúc động muốn mắng chửi khắp nơi vậy nhỉ?



Nhưng vừa nói đến đây, Trương Thiên giật mình!



Anh không để ý đến sự vô lễ của Lâm Tiểu Nhã, mà hai mắt mở to nhìn về phía xa, không hề nhúc nhích.



Mình ở bên ngoài có thân phận gì, ông cụ cũng biết loáng thoáng, tuy rằng đằng sau, thành tích chiến đấu được lập nên không thể biết hết được.



Sau khi mình hôn mê, đã chặn toàn bộ khí vận của nhà Lâm Diệu Đông, không cho bước chân vào hai đường buôn bán và quan chức.



Rốt cuộc ông cụ đang làm gì vậy? Nghi ngờ lung tung sao?



Hơn nữa chỉ một năm sau khi mình hôn mê, ông cụ đã qua đời rồi.



Rốt cuộc là vì tích lũy thành bệnh, hay là chết trong tay người khác?



Nếu là lý do trước, Trương Thiên chỉ có thể áy náy bản thân mình, nếu là lý do sau, vậy...



"Này!"



Lâm Tiểu Nhã đập Trương Thiên một cái kêu to: "Anh làm sao vậy hả? Nói đến ông cụ là như vậy?"



"Điện thoại di động của anh kêu kìa!"



A!



Trương Thiên suy nghĩ quá tập trung, sau khi tỉnh táo lại, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.



Không phải điện thoại mã hóa, cũng không cảnh giác chút nào, ấn nghe luôn.



Trương Thiên thản nhiên nói: "Alo!"



Người ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói hơi khàn, có thể nghe ra được cảm xúc hơi kích động, vội vàng hỏi:



"Cậu chủ nhỏ sao?"



"Bác Phúc à?" Trương Thiên rất nhạy cảm, nghe giọng nói đã đoán được rồi.



Bác Phúc bên tiếng trả lời "Phải", ngay sau đó vội vàng nói: "Cậu chủ nhỏ, cô cả gặp nguy hiểm!"



"Ngay bây giờ tôi vẫn không gọi điện thoại được, cũng may trước đó cô cả đã cho tôi số điện thoại của cậu."



Lâm Tử Thanh gặp nguy hiểm sao?



Trương Thiên cầm điện thoại di động, nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt lập tức trào ra hơi thở tàn nhẫn như chết chóc, cực kỳ đáng sợ.



Trầm giọng hỏi bác Phúc: "Xảy ra chuyện gì?"



Sắc mặt khủng bố như vậy, Lâm Tiểu Nhã từng nhìn thấy một lần, chính là khi Trương Thiên giẫm lên Tôn Đình và Tiếu Chính Phàm ở Cửa hàng trang sức nhà họ Tô.



Lông mày như phấn nhíu chặt lại, căng thẳng đứng bên cạnh thì thầm hỏi thăm: "Làm sao vậy?"



Đầu bên kia điện thoại, bác Phúc trở nên bối rối, vội vàng nói: "Cậu chủ nhỏ không kịp giải thích, cậu phải cứu cô cả!"



"Ngoài ra, cái chết của ông cụ, không bình thường."



Sắc mặt Trương Thiên đáng sợ như vậy, cũng bắt đầu cắn răng kiềm chế, lộ ra vẻ dữ tợn.



Khiến cho "Thái Dương" bộc phát ra cơn giận như vậy, đã là câu chuyện từ rất lâu trước đây rồi!



Nhưng cơn giận cũng không làm anh hỗn loạn, logic vẫn kín đáo như trước, đầu óc vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, lạnh lùng hỏi ngược lại bác Phúc: "Lâm Nhật Thăng sao?"



"A..."



Bác Phúc đầu kia hét lên thảm thiết, không nói câu nào đã cúp điện thoại.



Tút tút tút!



Không đưa ra câu trả lời mà Trương Thiên muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK