Ở bên trong phòng bệnh VIP, Lưu Kim trầm giọng hỏi cô gái đang ngồi trước giường bệnh, khóe miệng anh ta nhếch lên, mang theo vẻ châm chọc.
“Anh ấy là chồng của em, mong anh hãy cẩn trọng thái độ và lời nói.”
“Cái người tên Trương Thiên này mà xứng đáng làm một người chồng sao? Vừa mới kết hôn với em, anh ta đã biến mất không để lại một chút tung tích nào suốt ba năm trời, lúc xuất hiện trở lại thì biến thành một người thực vật, bị người ta vứt ở trước cửa nhà em, sau đó thì cứ nằm như vậy thêm hai năm nữa, đúng là thằng phế vật chó má.”
Tính tình của Lâm Tử Thanh từ trước tới nay luôn lạnh lùng, nhưng khi bị người ta nhắc về cuộc hôn nhân đáng cười của mình, trái tim cô chắc chắn sẽ bốc cháy.
Dù có thế nào thì đây cũng là chuyện riêng của gia đình cô, không cần đến người ngoài phán xét hay dạy cô phải làm như thế nào, thậm chí cô còn không thèm nhìn Lưu Kim, quay lưng về phía anh ta.
"Anh nói xong chưa vậy? Nếu nói xong rồi thì mời anh đi ra ngoài!"
Hả?
Để theo đuổi mỹ nhân có đường cong hoàn hảo trước mặt, Lưu Kim đã kiên trì suốt hai năm nay, nhưng sự nỗ lực mà anh ta bỏ ra giống như công Dã Tràng, không hề đem lại chút tiến triển gì cả, cũng không hề đổi lấy được chút nhiệt nào từ cô.
Với thân phận của mình ở thành phố Nam Châu, tại sao anh ta lại phải chịu đựng sự dằn vặt đến như vậy chứ?
Trước khi đến đây, anh ta đã có sẵn kế hoạch, cho dù hôm nay Tử Thanh có phản kháng thế nào đi nữa thì cô cũng nhất định phải nghe theo anh ta, không có nơi nào ở thành phố Nam Châu này mà anh ta không thể với chân tới.
Nhìn thấy tấm lưng và thân hình duyên dáng của Lâm Tử Thanh, cả người Lưu Kim trở nên nóng bừng, anh ta đã không thể đợi thêm được nữa rồi.
Anh ta nhào tới từ phía sau lưng cô, bàn tay to lớn muốn kéo cô đến nơi thiếu ánh sáng để thuận tiện hành động...
“A!” Lâm Tử Thanh hét lên một tiếng kinh hãi, tiếng hét của cô như tiếng sấm dội vào tai người nghe.
Trương Thiên đang nằm trên giường bệnh đột nhiên đảo tròng mắt, vừa hay nhìn thấy tình cảnh này, lập tức nhíu chặt lông mày.
Làm sao một người chồng như anh lại có thể chịu đựng được cảnh này cơ chứ?
Ngay cả người thực vật cũng phải đứng dậy chạy tới liều mạng với kẻ kia mà thôi!
Sau hai năm, cuối cùng Trương Thiên cũng đã tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ hỗn độn của bản thân, anh đã trở về từ vực sâu của tâm cảnh, lúc này đây, anh đã lột xác hoàn toàn, cũng đã thành công vượt qua huyết mạch phản phệ trong cơ thể để tỉnh dậy một lần nữa.
Anh chỉ không ngờ rằng cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy lại là như vậy.
Anh không thể chịu đựng được thêm một giây phút nào nữa.
Làm sao anh có thể để vợ của mình bị một kẻ phàm tục nhỏ bé làm nhục cho được?
“Cút!”
Sự tức giận của anh lập tức bốc lên ngùn ngụt, bộ dáng trở nên kích động.
Khoảnh khắc Lưu Kim định giơ bàn tay bẩn thỉu của mình ra chạm vào người cô, anh ta đã bị một lực nào đó đánh bay lên không trung, đụng phải bức tường vững chắc và ngã xuống đất, trông đến là đau đớn.
Tất cả những chuyện này xảy đến quá nhanh, Lưu Kim đau đớn đến tột cùng, đưa tay ôm lấy ngực rồi thở dốc.
Lâm Tử Thanh được một bàn tay to lớn ôm lấy, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lồng ngực cường tráng.
“Em không sao chứ?”
Giọng nói trầm ấm của Trương Thiên vang lên, anh nhìn chăm chú vào Lâm Tử Thanh và hỏi cô.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tử Thanh là hơi đơ ra một chút, sau đó là sự hoảng sợ hiện rõ lên trên gương mặt cô.
Sau hai năm, Trương Thiên, người chồng vô trách nhiệm, không chịu quan tâm đến cô cuối cùng cũng tỉnh dậy, cô thực sự cảm thấy vô cùng sốc, từ khi kết hôn đến nay, cô đã không liên lạc được với anh năm năm rồi, và trong lòng cô cũng có quá nhiều oán giận, quá nhiều câu hỏi muốn anh phải trả lời.
Nhưng một lúc sau, suy nghĩ ấy của Lâm Tử Thanh lập tức biến mất, lý trí của cô khôi phục lại như bình thường.
Quy trách nhiệm cho những người vô trách nhiệm sao? Thật là một ý nghĩ ngớ ngẩn!
Đôi mắt của cô tràn ngập sự thất vọng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Không sao đâu, buông em ra đi!"
Mọi thứ đều hiện rõ lên trong mắt Trương Thiên, anh quả thực đã nợ người phụ nữ trước mặt mình một lời giải thích.
Cho dù đó có là ba năm biến mất sau khi kết hôn, hay là hai năm hôn mê bất tỉnh do bị phản phệ...
Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, những chuyện bất đắc dĩ ấy đều đã xảy ra trước kia rồi.
Anh buông Lâm Tử Thanh ra, Trương Thiên bước xuống giường đi về phía Lưu Kim.
Lưu Kim gắng gượng mãi mới có thể hít thở được, sau đó anh ta run rẩy chống người đứng lên.
Đối với việc Trương Thiên đột nhiên tỉnh lại vừa rồi, anh ta thật sự trở tay không kịp, điều anh ta không ngờ nhất chính là tên phế vật này lại có sức mạnh lớn đến thế, trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác không phục.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta hung hăng nhìn chăm chú về phía Trương Thiên mắng: “Đồ phế vật như mày lại dám đánh tao sao?”
Ở thành phố Nam Châu này, Lưu Kim tuy không thể một tay che trời nhưng thực lực của nhà họ Lưu cũng thuộc hạng nổi tiếng nhất nhì, từ trước cho tới nay chưa từng có ai dám đối đầu với họ.
Huồng hồ gì bây giờ ở trước mặt anh ta chỉ là một đứa con rể phế vật của nhà họ Lâm! Anh ta đột nhiên muốn gào thét.
Trương Thiên không hề cảm thấy hứng thú mà lắc đầu, anh mắt anh rơi thẳng vào người của Lưu Kim.
Ánh mắt anh thật sự vô cùng đáng sợ, thậm chí xung quanh anh cũng có thể cảm nhận được một ngọn lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, nó có thể khiến người ta sợ hãi như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Anh cười chế nhạo một tiếng: “Thật là trùng hợp, tôi đúng là muốn đánh anh! Hơn nữa tôi muốn nói với anh một câu, trên đời này không có người nào là Trương Thiên tôi không dám đánh!”
Ngông cuồng, kiêu ngạo và cực kỳ khí phách.
Ngay cả Lâm Tử Thanh cũng trầm ngâm nhìn về phía Trương Thiên, cô không rõ Trương Thiên đột nhiên lấy ở đâu ra tự tin để thách thức Lưu Kim như vậy nữa.
Nhưng cô không hề có ý định ngăn cản anh, vừa rồi Lưu Kim đã lộ ra bản chất cầm thú của mình nên anh ta không đáng nhận được sự đồng cảm từ cô.
Đối mặt với sự cao ngạo của Trương Thiên, trong lòng Lưu Kim đột nhiên xuất hiện một tia sợ hãi vô cớ, thử tượng tưởng mà xem, anh ta mà cũng phải sợ một người ở đất Nam Châu này sao?
Anh ta tức giận ra lệnh cho người ở ngoài cửa, hét to: “Người đâu, mau vào đây cho tôi.”
Ngay lập tức, cửa phòng bị mở ra, ba, bốn, năm người đàn ông cao to lực lưỡng đi vào, bày ra bộ mặt hung hãn nhìn Trương Thiên.
Ngày hôm nay, Lưu Kim vốn dĩ đã chuẩn bị xong mọi thứ, anh ta cẩn thận gọi người canh ở ngoài cửa, muốn ăn Lâm Tử Thanh trước mặt Trương Thiên.
Chỉ là anh ta không thể ngờ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phá hỏng tâm tình của anh ta như vậy.
Lưu Kim giơ tay chỉ vào Trương Thiên: “Giết chết nó cho tao!”
Mấy tên vệ sĩ nghe lệnh thì lập tức nhào tới, tung quyền hướng về phía Trương Thiên.
Khóe miệng Trương Thiên nhếch lên, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, trong lòng cũng không nổi sóng, ngược lại còn cảm thấy buồn cười.
Bịch! Bịch!
Lưu Kim còn chưa kịp đắc ý thì đã bị dọa sợ đến mức không khép miệng lại được.
Bởi vì những tên vệ sĩ đắc lực của anh ta chỉ trong nháy mắt đã bị Trương Thiên đánh cho gục ngã, tay chân của một số tên bị Trương Thiên bẻ gãy, một số tên khác lại bị cú đánh trời giáng của Trương Thiên đánh trúng vào ngực, khiến chỗ đó bị lõm một mảng vào bên trong, có thể nói chỉ cần dùng mắt thường nhìn vào thôi cũng cảm thấy đau đớn không thôi rồi.
Tất cả đều bị hất văng xuống đất.
Trương Thiên không có dấu hiệu dừng lại, anh tiến lại gần Lưu Kim, hai bên má anh ta sưng vù, trông không khác gì cái đầu heo, dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi giờ đã trở thành trò cười.
“Phế vật, mày buông tao ra!” Hai chân của Lưu Kim đạp loạn xạ, rống lên đầy tức giận: “Tao giết cả lò nhà mày!”
Trương Thiên nghe vậy thì chân mày nhíu chặt, hai con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mặt Lưu Kim, sát ý nổi lên, bảo phu quanh người anh.
Anh lúc này tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, cả người toàn là sự giận dữ, dáng vẻ của anh khiến người ta lạnh cả người.
Giọng nói của Trương Thiên thờ ơ, âm trầm: “Đây là anh đang tự đi tìm đường chết đấy!”
Có một số điều không phải muốn nói là nói!
Lưu Kim lại nhận hai cái tát từ Trương Thiên, một cái vào má trái, một cái vào má phải, anh ta bị tát đến phun cả ra máu, yếu ớt đến mức không đủ sức để trói gà.
Anh buông lỏng cánh tay, để cho Lưu Kim rơi tự do xuống nền đất, nhưng ngay lúc thân thể anh ta rơi ở giữa không trung, Trương Thiên lại dùng chân tung ra một cú đạp, một đạp này đối với Trương Thiên mà nói chính là một đạp lấy mạng anh ta!
“Đủ rồi.” Người lên tiếng chính là Lâm Tử Thanh, người luôn được Trương Thiên bảo vệ ở phía sau lưng mình.
Nghe thấy tiếng của cô, Trương Thiên dừng chân lại, xoay người nhìn, còn Lưu Kim thì đã sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Hàng lông mày của Lâm Tử Thanh cau lại, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa xinh đẹp hé mở: “Anh giết bọn họ, để lại cho em một cục diện rối tung rối mù, sau đó sẽ rời đi sao?”
Giọng điệu lạnh lùng và nặng nề của cô còn mang theo chút tức hận, thậm chí là oán hận, cô hỏi anh.
“Anh chắc chắn biết là có một số việc em không thể nào gánh vác được đúng không?”
Người anh đánh đến ngất xỉu đang nằm ở kia dù sao cũng là con cháu của nhà họ Lưu có quyền có thế nhất nhì thành phố Nam Châu đấy!
Nhìn lên người vợ đầy xa lạ, nghe những chất vấn dồn dập của cô, Trương Thiên có chút xúc động.
Xem ra quãng thời gian năm năm vừa qua anh biến mất khỏi đây đã khiến cô phải chịu không ít khổ sở, anh vẫn còn nhớ rõ trước đây cô là một cô gái vô cùng hoạt bát và đáng yêu, lại còn rất hay cười nữa, thật không thể tin được rằng con người ấy bây giờ đã thay đổi rồi, cô đã trở nên lạnh lùng và ưu tư hơn trước rất nhiều.
“Anh sẽ không đi đâu nữa! Yên tâm đi, có anh ở đây rồi, những chuyện này cứ để anh gánh vác là được.” Trương Thiên nhìn Lâm Tử Thanh đầy dịu dàng, cười nói.
Ai cũng có thể đắc tội như vậy sao? Lâm Tử Thanh bực bội lẩm bẩm.
So với nhà họ Lưu, Trương Thiên chỉ là con rể của nhà họ Lâm, người như anh chỉ được coi là một kẻ vô danh tiểu tốt ở thành phố Nam Châu này.
Vậy thì anh sẽ gánh vác những chuyện này như thế nào?
Đánh người ta đến tàn phế như vậy, nhẹ thì bị họ đưa vào đồn cảnh sát ở khoảng chục năm, nặng thì nợ máu phải trả bằng máu, với tính cách của người nhà họ Lưu, rất có khả năng sẽ làm như vậy, hơn nữa bằng thực lực của nhà họ Lưu, chắc chắn có thể kéo nhà họ Lâm vào vũng bùn này.
Mới nhìn thì còn tưởng là lời hứa hẹn đầy sự nam tính, nhưng ở trong mắt của Lâm Tử Thanh, đó lại là một sự liều lĩnh.
Lâm Tử Thanh thở dài, lắc đầu lạnh lùng nói: “Em mệt rồi, nếu anh không còn việc gì khác nữa thì về nhà chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Với tình hình hiện tại, theo như biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ ra được thì tốt nhất là họ nên cầu cứu gia đình cô, họ là hy vọng duy nhất của cô.
Quyền thế lớn mạnh của nhà họ Lưu không phải là thứ cô có thể dễ dàng phạm vào, càng không phải là thứ mà Trương Thiên có thể đắc tội.
Cho dù không thể giúp Trương Thiên thoát tội nhưng cũng có thể cứu mạng anh, đây có thể là sự hy sinh cuối cùng của Lâm Tử Thanh cho cuộc hôn nhân của hai người bọn họ.
Sau đó cô chỉ vào bộ quần áo trên quầy, rồi bước ra khỏi căn phòng mờ sương này.
Trương Thiên nhặt quần áo của mình và nhanh chóng mặc vào, đồng thời chộp lấy chiếc điện thoại di động hơi sờn, đây là thứ duy nhất anh nhét ở trong túi khi bị ném trở lại cửa nhà họ Lâm hai năm trước.
Khi đi đến trước mặt Lưu Kim, anh chợt giẫm mạnh vào bụng anh ta, sau đó hung hăng đạp một cái khiến anh ta bay ra xa.
Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha, đây chính là kẻ đang đắc tội với Trương Thiên anh.
Đóng cửa phòng bệnh, Trương Thiên đi theo hướng của Lâm Tử Thanh.
Đúng lúc này, trong một căn phòng tối om có nghe thấy diện cửa sổ khu điều dưỡng của Trương Thiên, một người đàn ông đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt kích động, giọng nói có chút khàn khàn: "Ông chủ, người đàn ông đó tỉnh rồi!"
Ở đầu dây bên kia, một ông lão mắt đỏ hoe, mất năm sáu giây mới phát ra âm thanh: "Tôi muốn gặp ông ấy!"