Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người phát hiện đây là đội hộ vệ của nhà họ Tần, tất cả họ đều hơi sửng sốt.

Tần Mỹ khẳng định là từ ưu sầu chậm rãi biến thành vui mừng.

Tần Trăn càng không cần phải nói, vừa rồi gã đưa mắt ra hiệu cho A Mạc, bảo chấp hành bước thứ hai, chính là nếu như không thể ám sát được Trương Thiên, vậy thì thực hiện trực tiếp xông lên giết.

Cho dù Trương Thiên nói ra tất cả sự thật thì thế nào?
Chẳng lẽ ông nội có thể đứng nhìn mình chết sao?
Trước tình huống chỉ có thể chọn một người giữa Trương Thiên và gã, cho dù Tần Trăn gã có sai trầm trọng đến mức nào, gã cũng tin chắc Tần Quảng Nghĩa sẽ bảo vệ mình!
Không vì cái gì khác, đơn giản gã là con một của nhà họ Tần, chuyện nối dõi tông đường còn phải dựa vào gã!
Tần Quảng Nghĩa vừa định cầu xin Trương Thiên thay cho Tần Trăn, thấy nhiều đội hộ vệ nhà họ Tần như vậy xuất hiện, trong lòng lại siết chặt lại.

Vẻ mặt ông ta đau khổ, sầu khổ mà nói thầm: “Sao những người này lại tới? Rõ ràng mình không bảo họ tập hợp!”
Trương Thiên nhìn mọi người chung quanh một chút, lạnh giọng nói với Tần Quảng Nghĩa: “Tần lão, ông gọi tới? Là tính đối nghịch với Trương Thiên tôi?”
Tần lão lắc đầu, nặng nề mà nói: “Không, Trương Thiên! Đó không phải ý của tôi!”
Thực lực đội hộ vệ nhà họ Tần không kém, thậm chí có thể nói là rất mạnh đối với bên ngoài, nhưng với Trương Thiên, Tần Quảng Nghĩa cảm thấy mình có nhiều người thì có thể chiếm được ưu thế?
Đáp án là: Không có khả năng!
Tần Quảng Nghĩa biết Trương Thiên mấy lấy đầu người trước mặt mọi người cũng không phải chuyện khó, cho nên ông ta sẽ không ngốc đến gọi những người này tới đối phó Trương Thiên.


Lúc này, Tần Trăn đi ra, nói: “Ha ha, Trương Thiên!”
“Mày không cần đoán, những người này đều là những người có thực lực tinh anh nhất dưới trướng của ông nội, thật không dám giấu giếm, là tao đặc biệt mời đến tiếp đón mày!”
“Có phải rất bất ngờ và kinh ngạc hay không?”
Trương Thiên nhếch miệng cười nói: “Là rất bất ngờ và kinh ngạc!”
“Vốn dĩ tao chọn cách giết mày, còn có một chút áy náy đối với ông nội mày, nhưng hiện tại mày đã dùng nhiều người như vậy tiếp đón tao, tao thấy cũng không có gì áy náy!”
“Có đi mà không có lại thì quá thất lễ!”
Tần Trăn cười nói: “Đến lúc này rồi mà mày còn dám cãi bướng?”
“Sợ là mày chưa rõ được, hiện tại người gặp xui xẻo hẳn là mày!”
“Tần Trăn!” Tần Quảng Nghĩa đứng một bên, hai mắt lại phừng phừng lửa giận trừng lớn quát mắng: “Là mày? Ngay cả đội hộ vệ của ông mày mà cũng dám gọi tới…”
“Tần Trăn mày điên rồi?”
Tần Trăn thấp giọng nói: “Ông nội, ông bớt giận!”
“Cháu biết cháu giấu giếm ông, xuống tay với Lâm Tử Thanh là cháu không đúng, lén vận dụng đội hộ vệ bên cạnh ông cũng là cháu không đúng, nhưng không phải mọi chuyện đều là vì Trương Thiên trước mặt này gây nên sao?”
“Cháu cũng bị hắn bức ép thành ra như vậy, chỉ cần hiện tại chúng ta giết chết hắn, mọi chuyện đều sẽ qua.


“Tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc!”
Tần Quảng Nghĩa ‘Chát’ một tiếng, hung hăng táng Tần Trăn một cái, nói: “Làm càn!”
Nằm ngoài dự kiến của mọi người, bao gồm cả Tần Mỹ, Tần Trăn…
Tần Trăn khổ sở nói: “Ông nội, người đắc tội chúng ta là Trương Thiên, ông đánh cháu làm gì?”
“Ông nội, cháu tự tay sắp xếp mọi chuyện, hiện tại Trương Thiên là cá nằm trong chậu, chỉ cần chúng ta giết hắn thì không còn chuyện gì nữa, về sau cháu bảo đảm ngoan ngoãn nghe lời ông!”
Tần Quảng Nghĩa hận sắt không thành thép mà quát: “Trương Thiên là người mày nói giết là giết được à? Rác rưởi!”
Bang!
Lại là một cái tát!
Tần Trăn ôm mặt oán giận nói: “Ông nội, cháu đã sớm nghĩ kỹ rồi, cho dù hắn quen biết mấy ông lớn ở trêи, nhưng chúng ta có thể giải thích là Trương Thiên giết người thành tính, đến nhà họ Tần chúng ta làm xằng bậy, chúng ta tự bảo vệ mình nên mới giết hắn.


“Đây là cơ hội rất tốt, ông nội!”
Tần Trăn vẫn không biết mình sai ở nơi nào.

Căn bản không phải vì sợ không có cớ giết Trương Thiên, mà là vì căn bản không làm gì được Trương Thiên.

Tần Quảng Nghĩa đã hoàn toàn thất vọng, trầm giọng nói với đội hộ vệ: “Bắt lấy nó cho tôi!”
Đội hộ vệ nhà họ Tần chần chờ một chút, mệnh lệnh bọn họ nhận được chính là bắt Trương Thiên, nhưng hiện tại lại quay qua bắt cậu chủ?
“Lời tôi mà cũng không nghe vào?” Tần Quảng Nghĩa nhìn mọi người, nói.

Lúc này, có hai người buông vũ khí, chấp hành mệnh lệnh, dùng một tay ấn Tần Trăn xuống.


Ngay sau đó, Tần Quảng Nghĩa lại ra lệnh: “Mọi người buông vũ khí cho tôi!”
Lạch cạch!
Phòng trong vang lên một loạt tiếng vang thu hồi vũ khí chỉnh tề.

“Đừng, mọi người đừng buông vũ khí!” Tần Trăn kiệt sức mà gào lên: “Vì sao phải buông vũ khí?”
Bởi vì buông mấy thứ này thì chứng minh suy nghĩ của Tần Trăn hoàn toàn thất bại, cũng chứng minh giữa gã và Trương Thiên, cuối cùng ông nội lựa chọn Trương Thiên.

Tần Trăn hoảng loạn gào thét, nhưng không có ai nghe gã.

Tuy rằng đội hộ vệ là do Tần Trăn gọi tới, nhưng bất kể nào, người đội hộ vệ này nghe lệnh khẳng định là Tần Quảng Nghĩa…
Trương Thiên đứng một bên nhìn những chuyện này, cũng không muốn quấy rầy: “Tần lão, sinh tử có mệnh, Trương Thiên tôi hôm nay khẳng định phải lấy mạng của Tần Trăn!”
“Tôi trọng tình nghĩa, để lại thời gian cho ông cháu ông ôn chuyện đủ rồi, ít nhất ông cũng biết hắn đã làm cái gì, không làm hắn chết không nhắm mắt, tiếp theo để tôi đưa hắn lên đường đi.


Tần Mỹ nghe xong thì trực tiếp sợ tới mức hai chân nhũn ra, ‘ầm’ một tiếng quỳ gối trêи mặt đất…
Tần Lương đột nhiên lắc đầu, lải nhải nói: “Không được, bố, bố không thể để Trăn nhi chết đi như vậy, nó chính là thằng cháu duy nhất của nhà này a.


Nếu Tần Quảng Nghĩa cho người bắt lấy Tần Trăn, vậy có nghĩa còn chưa tính đưa thẳng gã cho Trương Thiên.

Tuy rằng trong lòng ông ta đã hoàn toàn thất vọng đối với Tần Trăn, nhưng cũng như Tần Lương đã nói, Tần Trăn chính là đứa cháu trai duy nhất, không thể chết đi như vậy.

Tần Quảng Nghĩa xoay người, mặt sầm xuống, dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Trương Thiên, cậu không thể giết nó!”
“À? Nói đến cùng, Tần lão vẫn muốn bảo vệ hắn?” Trương Thiên thở phào ra một hơi, nói: “Nhưng không có cơ hội, ý tôi đã quyết!”
Tần Quảng Nghĩa cau mày nói: “Nghĩ tình hai năm rưỡi trước, lúc ấy tôi là người duy nhất cùng Viên lão tổng nhấc tay ủng hộ cậu, phần tình nghĩa này có thể đổi một mạng cho nó hay không.


Thời gian quay ngược lại, quyết định lạnh như băng ở hai năm trước!
Lần đó là hội nghị quyết định thẩm phán Trương Thiên, là chiến thần trung thành và tận tâm? Hay là đại ca của thế lực hắc ám?
Các ông lớn họp đến tận buổi trưa, bọn họ nhấc tay biểu quyết!
Viên Đại tướng đương nhiên không chút do dự giơ tay ủng hộ Trương Thiên…
Áp lực thời gian nửa phút, một bàn tay khác chậm rãi giơ lên, đó là Tần Quảng Nghĩa!
Điều này làm Trương Thiên đang thất vọng và tuyệt vọng nhìn thấy một chút hy vọng, nhưng đáng tiếc chính là, sau khi hai người nhấc tay thì không còn ai lại giơ tay lên.

Thời khắc đó cũng đã tuyên bố, bất kể trước kia Trương Thiên từng có vinh quang, từng có quang huy đến mức nào, bất kể trong lòng anh trung thành và tận tâm, yêu thương Viêm Hạ đến bao nhiêu, cho dù trước kia nỗ lực bao nhiêu, toàn bộ đều bị phủ quyết…
Anh bị nhận định là người của thế lực hắc ám…
Trương Thiên vĩnh viễn nhớ rõ, thời tiết ở thủ đô ngày đó u ám đến mức nào, áp lực đến bao nhiêu, tựa như sức ép vạn tấn đè nén đến anh thở không ra hơi!

Đến nay khó quên!
Trương Thiên lấy lại tinh thần, sau đó nói với Tần Quảng Nghĩa: “Tần lão, vừa rồi nếu không phải tôi nhớ ơn lòng tín nhiệm của ông đối với tôi lần đó, tôi đã có ngàn loại cơ hội giết chết Tần Trăn rồi rời đi.


“Cho dù hiện tại tôi còn không biết vì cái gì lúc ấy ông vô điều kiện mà tin tưởng tôi, tôi cảm ơn!”
“Nhưng hiện tại là Tần Trăn làm ra chuyện không cách nào cứu vãn, hắn cần gánh vác hậu quả như vậy, cho nên tôi cũng không thể tha thứ cho hắn!”
Tần Trăn nghe thấy ông nội cầu xin cho mình, trong lòng mừng rỡ, không ngừng la lên: “Ông nội, chúng ta không cần xin hắn, chúng ta có thể giết hắn, như vậy chẳng những có thể diệt trừ kẻ thù, còn có thể cứu cháu nữa.


Tần Quảng Nghĩa la lớn: “Mày câm miệng!”
Ngay sau đó, ông ta tiếp tục xoay người ngăn cản Trương Thiên nói: “Trương Thiên, tôi còn nói cho cậu một sự thật, cậu có thể nể mặt tình thân, tha thứ cho Tần Trăn lần này hay không?”
Đám người Tần Mỹ và Tần Lương nghe vậy, sắc mặt sầu khổ cũng không có thay đổi bao nhiêu, là bởi vì bọn họ biết được ý nghĩa của câu đó.

Tình thân?
Lúc này Trương Thiên cũng lộ ra chút kinh ngạc, anh nghi ngờ nghiêng đầu hỏi Tần Quảng Nghĩa: “Tần lão, tôi và nhà họ Tần các người đâu ra thân tình mà nói?”
Tần Quảng Nghĩa thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Hai năm trước, tôi cũng không phải vô duyên vô cớ sẽ bầu cho cậu một phiếu.


“Sở dĩ tôi bầu phiếu cho cậu, là bởi vì tôi có tư tâm, bởi vì cậu là cháu rể của tôi!”
“Bởi vì Lâm Tử Thanh là cháu gái của tôi!”
Trương Thiên có chút ngơ ngẩn, không khí ở đây trở nên tẻ ngắt.

Lâm Tử Thanh là người nhà họ Tần? Là cháu gái của Tần Quảng Nghĩa?
Lực sát thương của tin này không thể thấp hơn khi anh nghe thấy Lâm Tử Thanh bị mưu sát!
Nhưng sao Lâm Tử Thanh có thể là người của nhà họ Tần?
Từ nhỏ cô luôn sinh hoạt ở Lâm gia, Trương Thiên cũng coi như ở nhà họ Tần mười mấy năm, nhưng trước nay chưa nghe ai nhắc tới thân thế khác của Lâm Tử Thanh!
Sao lại có liên quan đến nhà họ Tần lớn mạnh này?
Trương Thiên ôm nghi vấn này, nheo mắt hỏi: “Tần lão, vì cứu cháu trai mà ông bắt đầu bịa đặt chuyện với tôi à?”
“Vậy theo lời ông nói, bố của Lâm Tử Thanh là Tần Lương? Tần Trăn là anh của cô ấy? Tần Mỹ là em của cô ấy?”
Tần Quảng Nghĩa lắc đầu nói: “Lâm Tử Thanh không phải do Tần Lương sinh ra!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK