Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ Chu Chính Hạo định khoe khoang trước mặt hàng xóm để tăng chút thể diện, không ngờ chữa lợn lành thành lợn què, còn bị Trương Thiên đạp cho một cái.



Hai người cậu ta và dì Đàm đều oán giận nhìn sang.



Có điều ánh mắt của hàng xóm sáng như đuốc, rất nhiều người bắt đầu khinh thường nói.



"Không biết thì đừng giả vờ biết, sẽ hại chết người đấy."



"Làm người cũng phải làm đến nơi đến chốn, vừa nãy ai còn định lấy dao đâm vậy? Dọa chết người ta!"



"Còn tưởng là bác sĩ giỏi từ đâu đến, hóa ra cũng chỉ khoe khoang thôi."



"Dì Lý, bà hạnh phúc rồi, có một con rể giỏi như vậy."



Châm chọc khiêu khích một lúc, làm cho hai người Chu Chính Hạo không còn lời nào để nói, mặt bọn họ bọ đánh cho vang lên bốp bốp, bây giờ cũng không biết giấu vào đâu.



Dì Đàm nhìn sang đứa con trai vô dụng của mình, lại nhìn sang Trương Thiên dùng thực lực để nói chuyện, thật sự không so sánh sẽ không đau thương.



Trong lòng khôm kiềm được thầm oán giận, dẫn Chu Chính Hạo, xám xịt rời khỏi đám người.



Lý Tú Cầm lòng dạ lương thiện, vẫn còn muốn cảm ơn.



Nhưng mà Trương Thiên không mở miệng nói thay bọn họ câu nào, châm chọc trái ngược như vậy, vừa nãy bọn họ còn nói lời tổn thương người khác đấy.



Hơn nữa suýt nữa còn đòi giải phẫu mẹ vợ, để cho bọn họ đi cũng đã là nể mặt mẹ vợ lắm rồi.



Giờ phút này, trong lòng Lâm Tiểu Nhã là phức tạp nhất.



Vừa nãy chuyện xảy ra đột ngột, vì cứu mẹ, cô còn ngăn cản Trương Thiên bằng mọi cách, thậm chí còn nói lung tung những điều rất khó nghe.



Bây giờ nhớ lại, Trương Thiên mới giống như chúa cứu thế, mà chính cô lại đang hại mẹ mình, thật sự là vô cùng xấu hổ.



Không tự chủ được gò má trở nên đỏ bừng, gương mặt đầy vẻ xấu hổ.



Cô không nên nghi ngờ Trương Thiên, ít nhất cũng nên tin tưởng anh một chút!



Nhưng làm thế nào cũng không ngờ được Trương Thiên lại biết y thuật mà?



Đều là do ấn tượng không đáng tin cậy của Trương Thiên gây họa. Khắc quá sâu trong lòng cô rồi!



Có điều ít nhất từ giờ trở đi cô cũng thay đổi cách nhìn với Trương Thiên một chút.



Đợi tất cả mọi người rời đi, Lâm Tiểu Nhã đã nhịn rất lâu cũng cúi đầu thấp giọng nói với Trương Thiên:



"Tôi xin lỗi! Là tôi hiểu lầm anh!"



Đây là lần thứ hai trong vòng hai ngày nay cô xin lỗi Trương Thiên.



Trương Thiên cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn của mình.



Lý Tú Cầm biết rõ vừa nãy con gái lo lắng cho mình cho nên mới phạm lỗi.



Nhưng mà sự không tin tưởng Trương Thiên, đã chửi mắng nhân cách người ta, Tiểu Nhã quả thật nợ Trương Thiên một câu xin lỗi.



Tuy rằng đều là người trong nhà, đương nhiên Trương Thiên sẽ không trách Lâm Tiểu Nhã, hơn nữa chẳng qua cô chỉ lo lắng cho mẹ vợ mới có thể nói lung tung như vậy.



Có điều nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã thấp giọng, trong lòng anh càng thoải mái hơn.



Trương Thiên nhếch khóe miệng, trên mặt hiện lên ý cười, suy nghĩ quay sang khóc kể với mẹ vợ.



"Mẹ, mẹ nhìn xem! Tiểu Nhã vẫn luôn bắt nạt con, hơn nữa còn chẳng thèm gọi một tiếng anh rể, thật sự không lễ phép chút nào."



"Còn có vợ con Lâm Tử Thanh cũng thế, không ngờ lại hợp với Lâm Tiểu Nhã sỉ nhục ghét bỏ con!"



"Ngay hôm qua, con bảo cô ấy nhắc nhở Tiểu Nhã, Tử Thanh còn mắng con không đúng..."



"Oan lắm ạ, mẹ, quay về mẹ phải dạy dỗ họ thật nghiêm mới được."



Nhìn Trương Thiên đáng thương, Lý Tú Cầm nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Thật sự có chuyện này sao?"



Có điều nghĩ lại, con gái lớn của mình tính cách lạnh nhạt kiêu ngạo, con gái nhỏ mồm mép lại lanh lợi như vậy, quả thật cũng hơi khó xử Trương Thiên.



Vẻ mặt Trương Thiên ấm ức gật đầu thật mạnh.



Lý Tú Cầm vỗ vai Trương Thiên, an ủi nói: "Được được, quay về mẹ sẽ bảo hai đứa."



"Mẹ vợ sáng suốt, con yêu mẹ vợ nhất!" Trương Thiên không biết xấu hổ nói.



Vừa nãy Lâm Tiểu Nhã xin lỗi đến mức mặt mũi đỏ bừng, bây giờ lập tức tối sầm xuống, nhìn Trương Thiên với ánh mắt căm thù, như muốn ăn thịt người.



Mình nào có vô lễ đến như vậy?



Coi như mình có một chút, tại sao người này còn kéo cả chị vào chứ?



Toàn nói xấu sau lưng, nhìn Trương Thiên giống như người xấu trong lòng đầy suy nghĩ xấu xa.



Có điều nghĩ lại Trương Thiên cũng không truy cứu chuyện cô nói năng khó nghe nhằm vào anh, thật ra khiến cô cũng hơi bất ngờ, ít nhất là cũng nhìn anh rể vẻ ngoài chẳng ra sao này với cặp mắt khác xưa.



"Về nhà nhé, bố con vẫn đang đợi các con đấy! Sao Tử Thanh còn chưa đến?" Lý Tú Cầm vừa than vừa nói với hai người.



Trương Thiên gật đầu, lạnh nhạt nói: "Công việc của Tử Thanh bận rộn, bảo con đến thăm hai người trước đã."



"Ừ."



Trương Thiên giúp xách đồ, cùng lên tầng.



Mẹ vợ cũng coi như ổn rồi, nhưng mà người bố vợ này...



Khó đây!



Vừa đi đến ngoài cửa, gương mặt Trương Thiên tối sầm, nhíu mày.



Anh cảm thấy trong phòng có một luồng sát khí.



Mẹ vợ mở cửa, cầm thức ăn đi vào nhà bếp, lại gọi với vào trong phòng.



"Lâm Diệu Đông, con gái ông và con rể đến rồi."



Trương Thiên đi vào theo, bắt đầu chú ý đến nguồn gốc của luồng sát khí.



Lâm Tiểu Nhã giống như cô gái nhỏ làm chuyện xấu, lộ ra đầu nhỏ nhìn xem bố mình đang ở đâu.



Lúc này, Lâm Diệu Đông đang ngồi uống trà trong sảnh lớn.



Ông liếc cũng không thèm liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Hừ, tôi không có con rể."



"Ông già này..." Lý Tú Cầm trong phòng bếp oán giận đáp lại.



"Bố!" Lâm Tiểu Nhã đi đến trước mặt Lâm Diệu Đông, thanh tú gọi một tiếng.



Lâm Diệu Đông cưng chiều con gái út hơn, nhưng hôm nay tin tức trên Internet xuất hiện thật sự khiến ông đau lòng.



Ánh mắt nhìn sang Lâm Tiểu Nhã, không đành lòng mắng, vẫn gật đầu "Ai" một tiếng.



Trương Thiên cũng khe khẽ gọi một tiếng: "Bố!"



"Cậu gọi cái gì? Tôi không gánh vác được chữ này của cậu!" Lâm Diệu Đông thở dài tức giận mắng: "Tôi cũng không phải bố cậu gì hết, đừng gọi linh tinh."



Chậc chậc, khác biệt quá.



Trương Thiên "hít" một tiếng, nhún vai không nói.



Lâm Tiểu Nhã không quên chế giễu, nhướn mày lộ ra nụ cười xấu xa với Trương Thiên.



Ngay sau đó Lâm Diệu Đông liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, nghiêm khắc hỏi: "Lâm Tử Thanh đâu? Tại sao con bé không đến."



Hai người Trương Thiên và Lâm Tiểu Nhã giống như học sinh bị phạt đứng, đứng trước mặt thầy giáo nhận phạt.



"Tử Thanh nói công ty có việc gấp, không có cách nào đến được!" Trương Thiên giải thích.



Lâm Diệu Đông thì thầm nói nhỏ: "Đến lúc nào rồi mà còn đi làm?"



Ngẩng đầu nhìn Trương Thiên đang xem phim hoạt hình, hung dữ nhìn chằm chằm nói:



"Con bé không đến thì chuyện này không hoàn thành được rồi."



"Bố, phải làm chuyện gì vậy? Con có thể giúp đỡ mà!" Trương Thiên hỏi ngược lại.



Lâm Diệu Đông nhếch miệng, hừ lạnh phì cười nói:



"Giúp đỡ sao? Cậu nhất định phải giúp!"



"Có thời gian bảo Lâm Tử Thanh dẫn cậu đến Cục dân chính sớm một chút, ly hôn sớm đi cho tôi."



Con gái của mình có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Nam Châu, muốn tìm một người đàn ông xuất sắc đi đến đâu cũng chất thành đống, tại sao lại có thể để cô treo mãi trên người tên Trương Thiên này được.



Cần tiền không có, cần giá trị nhan sắc cũng không...



Trước đây khi ông cụ còn sống, Lâm Diệu Đông cũng chẳng có cách nào, bây giờ ông cụ đi rồi, Trương Thiên cũng đã tỉnh dậy, không ly hôn còn đợi đến bao giờ?



"..."



Trương Thiên nghẹn lời không trả lời được, rất muốn nói thêm: Vừa nãy tôi còn chưa nói xong!



Còn giúp đỡ gì?



Nghẹn đến mức đỏ mặt, vẫn không biết phải trả lời như thế nào.



Hôm nay Lâm Tử Thanh cũng không đến, Lâm Diệu Đông cũng không muốn nói chuyện nhiều, trong nháy mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Nhã hỏi:



"Ngày hôm qua làm sao vậy?"



Lâm Tiểu Nhã cười đi tới, kéo vai Lâm Diệu Đông, định giải thích.



Nhưng Trương Thiên lại nói trước: "Bố, chỉ là hiểu lầm thôi..."



"Tôi bảo cậu nói à? Cút sang bên cạnh, tôi nhìn thôi đã bực rồi!" Lâm Diệu Đông trách mắng, không cho Trương Thiên chút tình cảm và mặt mũi nào.



Khá xấu hổ!



Trương Thiên chỉ có thể cúi đầu tránh đi, nhìn xung quanh xem thế trận phong thủy trong phòng, tìm kiếm tình huống của khí vận sát khí.



Căn nhà quay lưng hướng bắc nhìn về phía nam, là hướng chính Canh Tuất, đối chiếu với Càn Khôn, là căn phòng có phong thủy cực kỳ tốt.



Trần thế này đúng là muốn gió được gió muốn mưa có mưa, trợ giúp lớn cho khí vận!



Trương Thiên nhíu mày, sờ cằm nói thầm:



Tại sao lại có một luồng khí vận sát khí nhỉ?



Nuôi thứ gì đó sao?



Nếu không phải vấn đề ở căn phòng, thì chính là trong phòng có để thứ gì đó có sát khí rất nặng, ảnh hưởng đến khí vận.



Nếu là như vậy, khí vận sát khí này cũng do người làm ra!



Có người muốn hạn chế vận may của Lâm Diệu Đông sao?



Gương mặt vui đùa của Trương Thiên lập tức nghiêm túc hơn mấy phần.



Trong sảnh lớn, có lẽ vừa đi vừa nghỉ, ánh mắt quét qua chỗ này, chỗ kia một lượt, nhanh chóng thăm dò được nguồn gốc của khí vận sát khí.



Lâm Diệu Đông nhìn thấy tên rác rưởi Trương Thiên lúc ẩn lúc hiện trong phòng, thật sự chán đến phát ốm, tay run run chỉ vào anh.



"Con nói xem người như vậy, làm sao xứng đáng với chị con được chứ?



Lâm Tiểu Nhã gật đầu cười mắng: "Đúng là như vậy!"



Đột nhiên, Lâm Diệu Đông nhìn thấy Trương Thiên cầm bình hoa cổ được mình đặt trong chỗ chói mắt nhất trong sảnh lớn lên.



Lâm Diệu Đông bình thường thích sưu tập đồ cổ, Trương Thiên động vào đồ cổ của ông cũng không khác gì động vào con gái ông vậy, nghiêm khắc kêu lên:"



"Này, cậu làm cái gì thế? Tôi cho cậu động đến đồ của tôi à?"



"Mau để xuống!"



Trương Thiên không thèm nghe, ngược lại cầm một bình hoa cổ lên tỉ mỉ quan sát, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía bố vợ hỏi:



"Bố, là ai đưa cho bố thứ này vậy?"



"Bố, đây cũng không phải thứ tốt đẹp gì!"



Trương Thiên vẻ mặt nghiêm túc, hai mày nhíu chặt, vì bên trong hoàn toàn không chỉ đơn giản nuôi thứ tạo ra sát khí, mà còn bày một trận sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK