“Mọi người nhìn khung cảnh xung quanh hữu tình thế nào kia chứ, phối với cây đàn dương cầm to như thế nằm giữa sân khấu, đúng là tuyệt hảo!”
Tuyệt hảo cái quỷ! (Tuyệt hảo cái quần!)
Túy Tiên Cư cổ kính, nhà ngươi có thả cái đàn tranh đàn tì bà gì đó thì còn được.
Đặt thêm nguyên cây dương cầm làm cái gì?
Đúng là làm người ta cạn lời mà!
“...”
Mọi người cười ngượng, không nói gì.
Trên thực tế, gu thẩm mỹ của Túy Tiên Cư đâu có kém như thế.
Chỉ là, đàn dương cầm là do Giang Quy bỏ thêm mấy vạn tệ cho nhà hàng, phía nhà hàng mới đặt cây đàn dương cầm đó lên.
Đây là sự sắp xếp của Giang Quy dành cho bữa tiệc này, mục đích là để thể hiện khiếu âm nhạc của mình.
Ngay sau đó, Giang Quy đứng lên, nói:
“Vì sự lỗ mãng khi nãy của mình, con xin mượn thêm chút thời gian sau bữa cơm, đích thân đàn một bản gửi lời xin lỗi với mọi người.”
Dáng vẻ rất ưu nhã, rất lịch sự.
Giang Trạch Thiên gật đầu, nói: “Đúng!”
“Tiểu Quỳ đàn một bản đi! Bố thích nghe con đàn dương cầm nhất.”
“Từ nhỏ thiên phú âm nhạc của con đã xuất chúng, hơn nữa, trong lúc đi du học, còn đang ở nước ngoài mà đã giật được giải thưởng lớn, đúng là khác biệt giữa hàng nghìn người trong lĩnh vực âm nhạc!”
Nói như thế nghĩa là mọi người khó được nghe cậu đàn một lần đấy à?
Muốn lấy phí nghe đàn đấy à?
Chút nữa ông đây nói không muốn nghe, có phải sẽ làm mấy người mất mặt lắm không?
Trương Thiên nhấp một ngụm rượu, không nói gì.
Giang Quy không đợi mọi người lên tiếng đồng ý, lập tức nhanh chân bước lên sân giữa, rồi từ chối thế nào được?
Lâm Diệu Đông và Lâm Tiểu Nhã đều cảm thấy, có cần phải phô trương thế không?
Nói thật là bọn họ cũng không có ý định nghe cho lắm.
Về mặt âm nhạc, có lẽ Lâm Tử Thanh sẽ cảm thấy khá hứng thú.
Giang Quy ngồi trước đàn dương cầm, nói vào microphone những lời đã chuẩn bị từ trước.
“Chào các bạn đang có mặt tại đây, xin cho phép tôi được đánh một bản nhạc!”
“Bản nhạc này có tên [Tương tư].”
“Đây là bản nhạc mà tôi đã tự sáng tác cho một cô gái, muốn nói rằng: khi còn nhỏ lúc mới gặp em đã thấy quý mến, gặp lại sau nhiều năm nhưng tình cảm ban đầu vẫn không thay đổi, nếu em quay đầu lại, anh vẫn ở đây!”
“Hy vọng mọi người sẽ thích, hy vọng cô gái ấy sẽ thích.”
Bốp bốp bốp!
Mọi người đều hướng mắt về sân khấu, chỉ với những lời đó đã có thể làm một vài cô gái cảm động.
Không ít người vỗ tay cổ vũ.
Móa!
Cái đồ con rùa này, đang ám chỉ vợ ông?
Móa, còn dám nhìn về phía bên này?
Còn “tình cảm ban đầu vẫn không thay đổi”, “nếu em quay đầu lại, anh vẫn ở đây!”, lừa gạt con gái nhà người ta à?
Chỉ như vậy mà đã muốn cảm động được vợ ông? Không có khả năng.
Trương Thiên xoay sang nhìn Lâm Tử Thanh, không ngờ là cô nàng này lại nhìn không thèm chớp mắt một cái!
Sao cơm ăn nghe hết ngon luôn vậy trời?
Trương tức giận, nhỏ giọng phàn nàn:
“Nè, cô Lâm à, cô là người có chồng rồi đó!”
“Em mà như vậy sẽ làm anh ta đau lòng đấy.”
Lâm Tử Thanh cong miệng mỉm cười, nói:
“Ông chồng kia của em ấy à, buổi tối đâu có nhà, hơn nữa còn biến mất mấy năm không có lý do, có cũng như không!”
“Có lẽ, thời gian em thưởng thức âm nhạc còn nhiều hơn thưởng thức anh ta!”
“Anh…”
Trương Thiên há hốc miệng, nói không nên lời.
Chắc chắn là còn đang ghen, chẳng phải cả một đêm không về thôi sao, hả cô Lâm?
Trương Thiên rầu rĩ không vui xoay người sang chỗ khác.
Vừa lúc này lại nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã cũng đang nhìn sang phía bên này, cười nhạo:
“Em cảm thấy, Giang Quy chắc chắn đang nói đến chị em, anh xem kìa, người ta lãng mạn thế nào kìa?”
“Còn anh ngoại trừ làm người khác tức giận ra, em không phát hiện ra còn bất kỳ năng khiếu nào khác hết.”
Chẳng phải chỉ là đánh đàn thôi à?
Trương Thiên trợn mắt, thầm nói trong lòng: [Phụ nữ mấy người, đúng là dễ lừa.]
“Em cho rằng anh rể em không biết đàn à? Anh rể em chỉ là ít thể hiện ra thôi!”
Lâm Tiểu Nhã trợn mắt, cười trào phúng:
“Anh xem đi, cái năng khiếu nọ của anh lại thể hiện nữa rồi.”
“Trẻ nhỏ khó dạy!”
“...”
Trương Thiên quay đầu nhìn chăm chăm về phía Giang Quy, ác mồm ác miệng lẩm bẩm:
“Khi ông đây đánh đàn thì nhà ngươi còn chưa ra đời đâu!”
Trên sân khấu, Giang Quy gật đầu ra hiệu, có người bật đèn chiếu sáng lên, làm anh ta chói cả mắt.
Mấy tiểu tiết nhỏ thế này cũng làm hết.
Anh ta cúi người ngồi xuống, nhấn vài tiếng, kiểm tra âm thanh.
Còn bày vẻ như dân chuyên nghiệp nữa chớ!
Xung quanh có vài cô gái nói:
“Khá đẹp trai đó!”
“Mấy người mau lại xem này.”
Giang Trạch Thiên nghe thấy mấy lời khen này, mừng thầm trong lòng, nói với Lâm Diệu Đông:
“Lão Lâm, ông thấy con trai tôi được không?”
“Tiền thì biết kiếm, thành tích âm nhạc cũng không tệ.”
Mục đích ban đầu của bữa tiệc này là để ra mắt, nhưng vì có Trương Thiên đến nên biến thành hai nhà so sánh nhau.
Mặc dù thấy Giang Quy cũng ra hình ra dáng nhưng Lâm Diệu Đông cũng không muốn để Giang Trạch Thiên quá đắc ý, giọng điệu bình thản trả lời:
“Cũng bình thường thôi!”
“Ha, xem ông nói kìa!” Giang Trạch Thiên đắc ý nói.
Giang Quy ngồi thẳng lưng, ngón tay đặt trên phím đàn, bất ngờ vang lên tiếng đàn, Giang Quy khép hờ mắt, ngón tay lướt nhanh.
Nhạc vừa vang lên, là kiểu âm thanh phấn khởi.
Người người đều lắng tai nghe, ánh mắt bị thu hút.
Thêm cả ánh đèn rực rỡ, Giang Quy cảm thấy mình là trung tâm sáng nhất.
Đoạn đầu là âm thanh sôi động và kéo dài, đột nhiên đoạn sau lại là tiếng đàn vui vẻ.
Giang Quy thể hiện kỹ thuật liên tấu bốn tay.
Ngẩng đầu cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng tốc độ đàn của hai tay tăng nhanh, lại tăng nhanh hơn…
Âm thanh liên tục vang lên, cảm giác gấp rút đẩy lên cao trào.
Cuối cùng, hai tay ấn xuống thật mạnh, nhiều nốt vang lên cùng lúc.
Tang!
Vừa rồi mọi người còn đang cảm thấy phấn khởi, cho đến khi âm thanh cuối cùng kết thúc mới thả lỏng tinh thần và thể xác, hít vào một hơi thật sâu.
Sức cuốn hút của âm nhạc rất mạnh, mọi người đã bị Giang Quy thu hút.
Sau khi Giang Quy diễn tấu xong, anh ta đứng lên, lịch sự cuối chào mọi người xung quanh.
Màn biểu diễn quá tuyệt vời!
Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng, không ít người vỗ tay.
Một đám con gái phấn khích hét lên.
“Oa! Đẹp trai quá, lợi hại quá!”
“Nếu như tôi không nhìn lầm, vừa nãy anh ấy còn liên tấu bốn tay nữa đó, tốc độ cỡ đó…”
“Oa! Hâm mộ quá.”
“Tôi muốn tìm anh ấy ký tên!”
Trương Thiên vẫn trưng bộ mặt hờ hững, nhiêu đó mà đã được cho là làm nhạc rồi à?
Mọi người có chú ý đến âm nhạc của chú em à?
Vừa nãy đàn cái gì mọi người có hiểu không? Cũng chỉ là mượn cái đèn biểu diễn kỹ thuật đàn dương cầm thôi!
Âm nhạc là phải có người đàn hay, có người biết thưởng thức, thế rồi tình cảm tương tư gì đó đâu?
Thế này mà dám gọi là tương tư à!
Trương Thiên thật sự không nghe ra cái gì hay ho, xoay người nói với Lâm Tử Thanh:
“Cậu ta đàn như thế là đàn cho người điếc nhìn à?”
Thật tình không hiểu nổi, Lâm Tử Thanh lại vỗ tay.
Trời má!
Vợ à, em có tí lập trường được không hả?
Trương Thiên chạm vào cánh tay cô, dùng vẻ mặt nhăn nhó nghiêm túc phê bình:
“Lâm Tử Thanh, em quá đáng quá nha!”
“Cậu ta là tình địch của anh đó, em lại vỗ tay cho cậu ta? Em đang sỉ nhục anh đó!”
Lâm Tử Thanh mỉm cười:
“Em thưởng thức âm nhạc, tiếng vỗ tay là dành tặng cho âm nhạc, không phải vỗ tay vì Giang Quy.”
Trương Thiên càng không phục: “Như vậy mà cũng cho là âm nhạc à?”
“Nói khó nghe thì đó là đàn đại một khúc thôi.”
Thấy Trương Thiên tức giận bất bình, Lâm Tử Thanh cười cười, nói: “Anh lên thử đi, em cũng sẽ vỗ tay cho anh.”
Hả? Em cho rằng anh không dám à?
Trương Thiên chán nản nói: “Anh không đàn là vì anh khiêm tốn thôi, lười ganh đua.”
“Nhưng nếu em đã muốn nghe, anh sẽ cân nhắc đàn thử.”
“Thứ anh đàn là [tiên âm], người bình thường mà nghe sẽ không kiềm được say mê anh, chỉ sợ đến lúc đó sẽ tạo ra thêm tình địch cho em đó.”
Lâm Tử Thanh cười nhưng không nói!
Thấy Trương Thiên sắp chép gió lên tận trời, lúc này Lâm Tiểu Nhã thật sự nhìn không nổi nữa, xen vào:
“Còn làm người ta say mê nữa à?”
“Em dám cược là sau khi anh lên, chị của em sẽ nhanh chóng thay một anh rể mới cho em.”
Nghe xong, Trương Thiên hứng chí bừng bừng, không để ý đến Lâm Tiểu Nhã, quay đầu sang cười xấu xa với Lâm Tử Thanh:
“Nếu không chúng ta cược đi?”