Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xuống xe, Trương Thiên vỗ vỗ quần áo của mình, sửa sang lại một chút.



Bởi vì ông lão kia không thích dáng vẻ bông đùa của mình.



Sau đó, anh mới bắt đầu bước vào cánh cửa của cái sân nhỏ đó.



Lão Bình theo sát phía sau Trương Thiên, phảng phất như Trương Thiên mới là chủ nhân của nơi này, không cần ông ta dẫn vào để gặp mặt người bên trong.



Một con đường lát đá nhỏ nối thẳng đến phòng chính, có ba bốn bậc thang, hai bên trái phải đều trồng hoa cỏ.



Hoa cỏ ở hoa viên vẫn y như lúc trước, không có thay đổi gì, được chăm sóc không tồi.



Chỉ có con đường trải đá nhỏ đổi thành đường lát đá.



Trương Thiên lập tức đi lên, lướt qua bậc thang, quen thuộc mà gõ gõ cánh cửa, sau đó đẩy ra.



Lão Bình thì dừng lại trông chừng ở trước cửa, không tiếp tục theo vào, đây là chức trách của ông ta.



Những vật bài trí trong căn phòng chưa từng bị thay đổi, phỏng chừng như mấy thập niên trước là như thế nào thì bây giờ vẫn là như thế đó.



Trương Thiên quen thuộc đi đến phòng sách của ông lão, đẩy cửa ra.



Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc quân trang trên người, trông thật lừng lẫy, vẻ mặt cương nghị, dáng ngồi đoan chính, cầm bút máy đang viết cái gì đó.



Thấy cửa phòng được đẩy ra, ông tổng nhanh chóng đưa mắt nhìn sang.



Ông ấy đứng lên, đánh giá Trương Thiên một chút, đôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt cương nghị xuất hiện ý cười, ông nói: “Đã trở lại?”



Không phải ông kêu về hay sao?



Biết rõ còn cố hỏi!



Trương Thiên ngơ ngác nhìn, trầm giọng đáp lại: “Vâng, vừa đến!”



Đây là lần đầu tiên ông tổng nhìn thấy Trương Thiên từ khi anh tỉnh lại, ông ấy nhìn chằm chằm vài giây mà vẫn không dời tầm mắt đi.



Cuối cùng ông ấy tươi cười thân thiết, nói: “Tốt, trở về thì tốt rồi!”



Câu này có nghĩa là sống lại thì cái gì cũng tốt cả.



“Cũng tạm được!” Trương Thiên nhún nhún vai, cũng không thương cảm.



Anh đi đến, ánh mắt bắt đầu đánh giá bài trí trong phòng sách của ông ấy.



Nhất định phải quan sát căn phòng này.



Trong phòng sách của ông ấy chủ yếu có ba khu bài trí, trên đó đều là một ít cúp huy hiệu gì đó.



Ba khu màu trắng, mỗi chỗ có một ý nghĩa.



Một khu là những thứ của ông lão, một khi là đồ của người đàn ông ma quỷ, còn lại là của Trương Thiên.



Trương Thiên đương nhiên biết rõ, sở dĩ muốn nhìn là để hiểu biết khu bài trí của người đàn ông ma quỷ một chút.



Anh nhìn chằm chằm khu vực của người đàn ông ma quỷ, quét qua một lượt.



Chỉ thấy trên bức tường ấy đặt hơn phân nửa là huy hiệu, so trước kia thời điểm nhiều không ít.



Trương Thiên gật gật đầu, vừa lòng nói: “Hơn hai năm, xem ra cậu ta lấy được không vinh quang nhỉ?”



Những lời này có nghĩa khác chính là, số lần vào sinh ra tử cũng không ít!



“Cũng tạm được thôi!” Ông tổng đi đến trước một khu bày trí, bình tĩnh mà nói: “So với cháu mà nói, nó còn thiếu một chút lão luyện.”



Trên khu bày trí đó, có một bức tường tràn treo đầy đồ vật, còn không tháo bỏ xuống.



Tự nhiên là của Trương Thiên!



Ông tổng móc ra một cái huy hiệu vàng đỏ giao nhau từ vị trí trung tậm, cũng là một khối lớn nhất trong toàn bộ khu bày trí, ông đưa qua rồi nói:



“Nhìn xem, đây là thứ mà cháu đạt được sau lần đại chiến đó!”



“Chỉ có một cái này!”



Trương Thiên nhìn một chút, lộ ra ánh mắt khinh thường, lắc đầu nói: “Hứ, ai biết có phải ông dùng nhựa làm ra hay không?”



“Không có hứng thú.”



Sau trận đại chiến kia còn phát đồ xuống sao? Không quá tin tưởng!



“Là thật!” Ông tổng trầm giọng khẳng định lần nữa.



“Thật thì thật, cũng chỉ như vậy thôi, không đáng tiền.” Trương Thiên nhìn chăm chú nhìn một chút, sau đó xoay người, ánh mắt trở lại trên huy hiệu của người đàn ông ma quỷ.



Thứ như thế này không đáng tiền?



Quả thật không đáng tiền, nhưng mà đáng mạng!



Thấy Trương Thiên không để ý tới, hẳn là không muốn nhắc tới.



Ông tổng cũng chỉ cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, thật cẩn thận mà để vật đó lại trên vị trí trưng bày bắt mắt nhất.



Còn tự mình vui sướng mà đùa nghịch một chút.



Đó là tự hào, đó là kiêu ngạo!



Trương Thiên nhìn khu bày trí của người đàn ông ma quỷ, còn có một tấm ảnh cũ kỹ, một thằng nhóc đang khóc lóc lúc đi tiểu.



Anh cầm lấy di động chụp một tấm, cười hì hì gửi cho một số điện thoại bí mật.



“Ha ha, chỉ có chút xíu xiu hà!” Trương Thiên bồi thêm một câu tin nhắn với nam chính.



Người đàn ông ma quỷ lập tức đáp lại: “(Trừng mắt) Lão đại, anh về thủ đô?”



“Trở về mấy ngày, không phải cậu đang chấp hành nhiệm vụ sao? Còn rảnh rỗi chơi điện thoại?” Trương Thiên nhăn mặt mà gửi một tin qua.



Người đàn ông ma quỷ đáp lại: “Trong giai đoạn kết thúc rồi, lại là thực vật đại chiến zombie mà thôi! Chờ tôi trở lại? Chỉ mấy ngày nữa thôi!”



“Hiện tại chất lượng nhiệm vụ đều kém vậy sao? Ngày nào cũng thực vật đại chiến zombie?”



Trương Thiên chỉ nhắn lại một câu: “Tới thủ đô làm việc, xong việc thì đi, nói sau!”



“Ôi!”



Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng vang.



“Thiên Nhi, Thiên Nhi, cháu đã về rồi sao, ở đâu vậy?” Tiếng nói của một bà cụ vang lên.



Trương Thiên nghe thấy thì nhanh chóng đi ra khỏi phòng, chỉ thấy một bà cụ hơn sáu mươi tuổi đang xách giỏ rau kêu gọi.



Anh nhìn bà cụ, mang theo gương mặt tươi cười nghênh đón kêu lên:



“Bà nội, cháu ở đây này!”



Bà cụ nhìn thấy Trương Thiên, mừng đến bật khóc, luống cuống tay chân, buông giỏ rau chạy đến ôm lấy Trương Thiên, nói: “Thiên Nhi, cháu chịu về rồi sao!”



“Hơn hai năm rồi! Thiên Nhi của bà, nhớ chết bà rồi!”



Hai năm trước, sau cuộc đại chiến, nghe nói anh đã hôn mê, bà cụ không còn được gặp Trương Thiên lần nào, cũng khổ cho bà phải ngày đêm trông ngóng.



Cũng may bà nghe ông tổng nói gần đây anh đã tỉnh lại, cho nên mới tràn đầy chờ mong Trương Thiên về nhà.



Ông tổng oán trách: “Rồi rồi, bà già này, đi làm đồ ăn đi!”



“Tôi và nó còn có chuyện quan trọng phải muốn nói nữa!”



Cả đời bà đều nghe lời ông tổng nói, nói một thì không hai.



Bà hiền hậu mà bắt lấy tay Trương Thiên, nhỏ giọng nói thầm: “Thiên Nhi, chờ bà nấu cơm đi, làm món mà cháu yêu nhất, chắc là đói lả rồi đúng không?”



Cô nghe ông tổng nói hôm nay Trương Thiên trở về, cho nên cố ý đi mua Trương Thiên thích đồ ăn.



“Dạ, bà nội! Hôm nay cũng chưa ăn cơm nữa.” Trương Thiên cũng nắm tay bà, thân cận đáp lại.



“Được! Vậy bà đi làm cho Thiên Nhi ăn.” Bà nội vui mừng nấu cơm đi.



Nhìn thấy bà cụ vui mừng, Trương Thiên cũng tươi cười, trở lại phòng sách.



Ông tổng nhìn chằm chằm Trương Thiên một chút, trầm giọng nhận xét: “Cháu thay đổi, không giống với năm đó nữa!”



“Thế nào?” Trương Thiên nhướng mày, tò mò hỏi.



Ông tổng ngừng một chút, suy nghĩ rồi đáp: “Trở nên có mùi người hơn!”



Hứ, ý câu này là sao?



Là nói trước kia tôi không phải người á?



Trương Thiên lắc đầu bĩu miệng nói: “Thôi nói chuyện chính đi!”



Ông tổng gật đầu, bắt đầu nghiêm túc lên, trầm giọng đáp: “Là một lão chiến hữu, đã nằm trên giường mười ngày qua, đã đến khám các danh y mọi nơi rồi, nhưng không nhìn ra bị gì cả!”



“Hai ngày này bệnh tình lại chuyển xấu, bởi vậy ông muốn cháu đi xem giúp một chút!”



“Ông ấy tên là Chu Thành Văn, nhà họ Chu cũng có thanh danh trong hai giới thương nghiệp quan chức ở thủ đô này.”



“Nếu chuyện này thành công, ngày sau cũng sẽ có chút trợ giúp đối với cháu.”



Nói đến cùng, đó là một nhân vật lớn, ông tổng cũng có tình nghĩa với ông ta.



Tiện thể cũng muốn Trương Thiên lộ mặt trước những ông lớn kia, để gầy dựng quan hệ.



Rốt cuộc thì ông tổng cũng có ngày sẽ già đi, nếu ngày nào đó không còn quyền thế, hy vọng vẫn có người chiếu cố cho Trương Thiên.



Cũng khổ tâm như người làm cha làm mẹ vậy.



Trương Thiên cũng hiểu.



Anh bình tĩnh nói: “Không cần thiết nhờ vả quan hệ!”



“Có ông ở đây, cháu còn sợ ai?”



“Nể mặt tình nghĩa giữa ông và ông ta, thật ra cháu có thể xem giúp cho.”



Ông tổng cười khổ, lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn thấm thía mà nói: “Tùy cháu nghĩ thế nào cũng được, tóm lại xem giúp một chút, không có hại cho cháu.”



“Vâng! Đã biết.” Trương Thiên gật đầu.



“Buổi chiều cháu đi với lão Bình đi, ông không đi, buổi chiều có trận diễn tập.” Ông tổng nói.



“À!”



Ông tổng bỗng nhướng mày liếc mắt, bình tĩnh hỏi: “Trận diễn tập này kéo dài liên tục mấy ngày, cháu tới chỉ đạo một chút? Đều là thế hệ tân sinh cả!”



“Không đi!” Trương Thiên từ chối: “Tôi về nhà dỗ vợ không sướng hay sao?”



“......”



Không có chí lớn!



Ông tổng khinh bỉ.



Kỳ thật cũng không phải không muốn đi, chỉ là Trương Thiên còn có chuyện chưa xử lý, phải đích thân đi làm!



Một lúc sau, bà nội đã làm xong đồ ăn.



Ba người ngồi trên bàn cơm, ông tổng cũng kêu lão Bình vào cùng nhau ăn cơm.



Một bàn toàn là những món ăn Trương Thiên yêu thích nhất.



Cá kho, thịt heo xào chua ngọt......



Đã lâu không được ăn món do bà nội nấu, Trương Thiên lớn tiếng mà nói: “Ăn rất ngon!”



Khỏi nói cũng biết bà nội vui vẻ sung sướng đến chừng nào.



Vốn dĩ ông tổng muốn uống hai ly với Trương Thiên, nhưng buổi chiều ai cũng có chuyện nên không mở khui chai ra.



Ông tổng hỏi thanh: “Khi nào trở về?”



“Qua mấy ngày, tôi còn phải làm chút chuyện!” Trương Thiên nói như không có chuyện gì.



Ông tổng lại nheo mắt, nặng nề nhìn thoáng qua: “Làm chuyện gì?”



“Khánh Giang xảy ra chuyện? Muốn giúp không?”



“Không cần! Chuyện nhỏ.” Trương Thiên lắc đầu nói.



Không cần!



Cho dù cần, Trương Thiên cũng không để ông tổng ra mặt!



Cuối cùng, Trương Thiên ăn cơm xong thì chuẩn bị ra cửa.



Ông tổng ngày thường uy nghiêm lại nhắc mãi: “Đã có rãnh rỗi đi dỗ vợ, vậy mau chóng sinh một đứa đi!”



Chần chờ một hồi, ông tổng kỳ vọng nói: “Nhân lúc ông bà cũng chưa thăng thiên, có thể chăm sóc cháu cho!”



nếu Trương Thiên lựa chọn cởi quân trang xuống, vậy thì điều này cũng coi như chờ mong của ông ấy.



“Sau này lại nói, cháu đi đây!” Trương Thiên cười khổ, xoay người leo lên xe lão Bình, đi đến nhà họ Chu trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK